“Tôi đồng ý ly hôn, tôi đồng ý ly hôn.” Khương Ngọc Lai chịu thua.
Lưu Đại Ngân dừng bước, nói: “Được, quyền nuôi nấng Xuân Sinh thuộc về Ngẫu Hoa, căn nhà này cũng thuộc về Ngẫu Hoa, cậu ra đi tay trắng.”
Ra đi tay trắng, như vậy sao được!
Tiền tiết kiệm trong nhà đã bị Lý Ngẫu Hoa dùng đủ lý do tiêu xài hết rồi, tài sản còn lại duy nhất chính là căn nhà này, nếu cả căn nhà cũng thuộc về Lý Ngẫu Hoa, vậy thì ngay cả nơi để ở anh ta cũng không còn nữa.
“Không được, Xuân Sinh là con trai tôi, phải theo tôi, căn nhà này mỗi người một nửa.”
Lý Ngẫu Hoa nhìn Khương Ngọc Lai, ánh mắt khinh miệt: “Khương Ngọc Lai, anh muốn quyền nuôi nấng con trai ư, đừng mơ. Chẳng phải anh vẫn còn một đứa con trai khác sao? Nếu anh cảm thấy tình thương của cha trong người quá dư thừa không biết gửi nơi nào, thì đi yêu thương đứa con trai nhỏ kia của anh đi.”
Khương Ngọc Lai thở hổn hển, trừng mắt nhìn Lý Ngẫu Hoa, giống như muốn ăn thịt cô ấy.
Lý Ngẫu Hoa không hề để tâm đến biểu cảm như muốn ăn thịt người của Khương Ngọc Lai, vẫn có tâm trạng nở nụ cười.
“Khương Ngọc Lai, mày làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, còn muốn quyền nuôi nấng Xuân Sinh? Mày chưa tỉnh ngủ à?” Lý Hà Hoa nói.
Lý Liên Hoa cũng tiếp lời: “Đúng đấy, mày chưa tỉnh ngủ à? Sao chúng tao có thể giao Xuân Sinh cho mày, lỡ như mày cưới cô tình nhân kia về, cô ta ngược đãi Xuân Sinh thì phải làm sao?”
Ban nãy Lý Liên Hoa kêu to đã thu hút không ít người nhìn về phía bên này, thấy người nhà họ Lý và Khương Ngọc Lai lôi kéo nhau trong nhà, bọn họ đoán được có chuyện náo nhiệt để xem, nên đang lục tục mò tới.
Thấy vậy sắc mặt Khương Ngọc Lai càng khó coi hơn: “Chúng ta vào nhà rồi nói.”
“Được, vậy thì vào nhà rồi nói.”
Lý Ngẫu Hoa vào nhà đầu tiên, mới hai ngày không về nhà thôi, mà căn nhà đã rất khác trước kia rồi. Nhìn giấy khen của con trai đang dán trên tường, và tấm ảnh chụp gia đình ba người một nhà có cô ấy, Khương Ngọc Lai và con trai, Lý Ngẫu Hoa dừng bước, nước mắt rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô ấy vươn tay lau sạch nước mắt, ném hết cảm xúc thương cảm ra khỏi đầu, bước nhanh đến ghế sô pha, ngồi xuống.
Cô ấy và Khương Ngọc Lai hoàn toàn không có khả năng hoà hảo, giống như một cái cốc vỡ, dù gắn lại rồi vẫn chằng chịt vết nứt, thà dứt khoát ném cái cốc ấy đi, tránh vừa rót nước vào cái cốc đã vỡ vụn, đến lúc đó sợ là bàn tay đang cầm cốc cũng bị mảnh vỡ cắt cho chảy máu.
Nếu đã quyết định sẽ ly hôn, vậy đừng thương cảm nữa thì hơn, tình cảm bao nhiêu năm qua coi như cho chó ăn rồi.
Vân Chi
“Khương Ngọc Lai, tôi nhất định phải lấy được quyền nuôi nấng Xuân Sinh, anh nghĩ cũng không cần nghĩ Xuân Sinh sẽ đi theo anh. Hôm trước tôi đã nói với anh rồi, nếu anh thành thật ly hôn, chúng ta còn có thể chia tay trong vui vẻ, nhưng anh lại cố tình lên tỉnh thành tìm Xuân Sinh, vậy tôi cũng không nể tình nữa. Quyền nuôi nấng Xuân Sinh thuộc về tôi, căn nhà cũng thuộc về tôi, chúng ta viết thoả thuận ly hôn đi, rồi đến cục dân chính hoàn thành các thủ tục khác.”
“Cô muốn có con trai, còn muốn có cả ngôi nhà này, tôi nói cho cô biết, chuyện này là không thể.”
Lý Ngẫu Hoa vô cùng hiểu Khương Ngọc Lai, biết lúc này trong lòng anh ta đang nghĩ gì: “Khương Ngọc Lai, quyền nuôi nấng con trai tôi sẽ không nhượng bộ, còn về căn nhà này, chúng ta có thể thương lượng một chút.”
Khương Ngọc Lai cũng nhẩm tính trong lòng, xem ra quyền nuôi nấng con trai, anh ta sẽ không tranh nổi, vậy thì dứt khoát dùng nó để áp chế, khiến Lý Ngẫu Hoa từ bỏ căn nhà này. Mình có công ăn việc làm tử tế, còn có một căn nh như vậy, cưới người khác cũng không thành vấn đề.”
“Được, tôi có thể cho cô quyền nuôi nấng con trai, nhưng mà căn nhà này tôi không cho cô được. Cha mẹ cô giàu có như vậy, thích mua nhà lúc nào cũng mua được. Cha mẹ tôi thì rất nghèo, nếu không có căn nhà này, tôi sẽ phải ngủ ngoài đường.”
Lý Hà Hoa ở bên cạnh nói: “Khương Ngọc Lai, mày mơ đẹp lắm, căn phòng này thuộc về mày, đợi ly hôn với em gái tao rồi, là mày có thể cưới người phụ nữ bên ngoài kia vào nhà luôn, rồi một nhà ba người chúng mày sinh sống hạnh phúc trong căn nhà em gái tao vất vả làm lụng kiếm tiền mua này… Mẹ kiếp! Sao mày lại không biết xấu hổ như vậy.”
Lý Liên Hoa tiếp lời em gái: “Thì đúng là không biết xấu hổ thật mà, nếu không sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.”
Hai chị em Lý Hà Hoa liên tục đ.â.m chọc, trái một câu không biết xấu hổ, phải một câu không mất mặt, khiến Khương Ngọc Lai tức giận đến mức run lên.
Nhưng mà anh ta lại không phản bác được một câu nào, bởi vì chuyện anh ta làm thật sự không vẻ vang gì.
“Lý Ngẫu Hoa, cô đừng quá đáng, tiền tiết kiệm nhà chúng ta có thể mua được bao nhiêu căn nhà thế này, nhưng cô đều tiêu hết rồi, tôi vẫn chưa tính sổ với cô chuyện này đâu.
Lý Ngẫu Hoa búng móng tay mình, chậm rãi nói: “Tôi có tiêu gì lung tung đâu, chỉ mua cho con trai chúng ta một chiếc đàn violon thôi đã hết sạch tiền rồi. Tiền kiếm được chẳng phải đều vì con cái sao? Anh có kiện ông trời, thì tôi cũng không làm sai. Hơn nữa, tiền này tôi không tiêu cho con trai tôi, chẳng lẽ để anh tiêu cho thằng con hoang bên ngoài kia?”