Vương Nhất Ái nói xong, Lưu Đại Ngân lập tức tiếp lời: “Đồng chí, tuy rằng bây giờ đã tìm lại được chiếc đồng hồ này rồi, nhưng vẫn chưa bắt được kẻ trộm. Lần này đối phương trộm đồng hồ, lỡ lần sau đối phương ăn trộm đồ của trường học thì phải làm sao? Các anh phải bắt được tên trộm đó nhé. Tôi nghe nói khi ai đó chạm tay vào thứ gì, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vân tay trên thứ đó. Chắc chắn trên chiếc đồng hồ này sẽ có dấu vân tay của kẻ trộm, chỉ cần tìm ra dấu vân tay, chẳng phải sẽ biết ai là người đã ăn trộm chiếc đồng hồ này sao?”
Cảnh sát trẻ tuổi hơn trong hai đồng chí cảnh sát tới trường học cùng nhau, cười nói: “Ngài hiểu nhiều thứ thật đấy.”
Lưu Đại Ngân ngượng ngùng nói: “Đều là xem trên tivi thôi.”
Hai cảnh sát lại hỏi thêm Vương Nhất Ái vài câu, rồi cảnh sát lớn tuổi hơn, nói: “Các đồng chí giáo viên, bây giờ thế này nhé, các đồng chí dẫn chúng tôi tới phòng ký túc của bạn học Vương Nhất Ái đi, chúng tôi muốn kiểm tra hiện trường, còn có vài lời muốn hỏi các bạn cùng phòng của em ấy.”
Cảnh sát đã đưa ra yêu cầu này, đương nhiên các giáo viên phải đồng ý rồi.
Vương Nhất Ái cũng phải quay về ký túc xá với cảnh sát, trên đường đi gặp phải
bạn học nào, cô ấy đều cúi thấp đầu, sợ có người nhìn thấy khuôn mặt mình.
Khi Lưu Đại Ngân tới văn phòng của giáo viên, Trương Thủy Sinh đứng chờ bên ngoài.
Thấy Vương Nhất Ái đi theo cảnh sát ra ngoài, Trương Thủy Sinh vội chạy đến bên cạnh Lưu Đại Ngân, hỏi: “Dì Lưu, có chuyện gì vậy? Sao có cả cảnh sát?”
Lưu Đại Ngân không tiện nói rõ mọi chuyện cho Trương Thủy Sinh, nên trả lời qua loa: “Đồng hồ của Nhất Ái bị trộm, nên dì báo cảnh sát.”
“Vậy ạ, cần cháu giúp gì không?”
Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Tạm thời không cần. Thủy Sinh, chỗ Nhất Ái còn có việc phải làm, dì vẫn chưa biết khi nào mới xong việc, hay là cháu quay về tỉnh thành trước đi.”
“Như vậy sao được, dì Lưu, dì có việc cháu không giúp đỡ được thì thi, sao có thể để dì ở lại đây một mình mà quay về trước?”
“Dì ở đây một mình cũng được mà, nhà máy của cháu còn rất nhiều việc phải làm đó, cháu vẫn nên quay về trước đi.”
Giọng Trương Thủy Sinh rất kiên quyết: “Dì Lưu, dì đừng khuyên cháu nữa, để dì ở lại đây một mình cháu không yên tâm.”
Văn phòng giáo viên cách ký túc xá khá xa, đám người Lưu Đại Ngân phải đi một lúc mới tới trước toà nhà ký túc của Vương Nhất Ái.
Ký túc xá này là ký túc xá dành riêng cho nữ sinh, chuyện của Vương Nhất Ái đã lan truyền khắp ký túc xá rồi, bây giờ cô ấy quay về, không tránh khỏi đủ loại ánh mắt từ người khác.
Thấy cơ thể cháu gái mình run lên khe khẽ, Lưu Đại Ngân ôm lấy cô ấy, an ủi: “Nhất Ái, bà ngoại ở đây, sẽ không sao đâu.”
Cảnh sát và hai giáo viên đi cùng đều là đàn ông, trước khi vào ký túc xá còn phải nói trước với quản lý ký túc một tiếng.
Xung quanh có bạn học lén lút nói với nhau: “Kia chẳng phải là Vương Nhất Ái à? Sao cậu ấy lại quay về cùng cảnh sát?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Cậu nói xem, những chuyện cậu ấy làm kia có phải sự thật không? Tớ nghe nói nếu là sự thật, cậu ấy sẽ bị đuổi học đó.”
…
Những lời này chui hết vào tai Vương Nhất Ái, cơ thể cô ấy lại khẽ run lên.
Vân Chi
Lưu Đại Ngân vội vàng vỗ về cô ấy: “Nhất Ái đừng sợ, có bà ở đây rồi, còn cả chú cảnh sát nữa, bọn họ sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc, trả lại trong sạch cho cháu.”
Được Lưu Đại Ngân trấn an, Vương Nhất Ái dần dần bình tĩnh trở lại: “Bà ngoại, cháu không sợ, cháu không làm sai việc gì, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, còn lâu cháu mới sợ mấy lời đồn đãi vớ vẩn đó.”
Một đám người đi theo quản lý ký túc lên lầu, tới phòng ký túc xá của Vương Nhất Ái ký ở trên tầng hai.
Quản lý ký túc gõ cửa: “Các em đều ở trong phòng à? Mau dọn dẹp một chút, cảnh sát có chuyện muốn hỏi các em.”
Sau đó là tiếng mở tủ ra rồi đóng tủ lại, không lâu sau có người trong phòng ký túc xá nói: “Chúng em mở cửa ngay đây.”
Người mở cửa là một cô gái tết tóc hai bên, cho dù đã biết cảnh sát sẽ tới, nhưng nhìn thấy hai đồng chí cảnh sát, cô ấy vẫn hơi kinh ngạc.
“Đồng chí cảnh sát, các chú tới phòng ký túc xá của bọn cháu có việc gì sao?”
Cảnh sát vào phòng đầu tiên, sau đó là Lưu Đại Ngân đi cùng Vương Nhất Ái, hai giáo viên cũng đi sát theo sau.
Phòng ký túc xá vốn dĩ không rộng rãi lắm lập tức trở nên chật chội.
Nữ sinh vừa mở cửa, hỏi: “Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Phòng ký túc xá của bọn cháu có chuyện gì sao?”
Cảnh sát trẻ tuổi nói: “Vừa rồi có người báo án, nói là bị mất một chiếc đồng hồ rất đắt giá trong phòng ký túc xá của các cháu, chúng tôi tới xem xét hiện trường.”
“Mất đồng hồ rất quý giá trong phòng ký túc xá của chúng cháu ạ? Ai mất thế?”
Có Lưu Đại Ngân ở đây, cuối cùng Vương Nhất Ái không sợ hãi nữa: “Là đồng hồ của tớ bị mất. Đồng hồ của tớ vốn dĩ được đặt trên giường, không biết tại sao lại chạy tới phòng học, còn bị vu oan làm ra chuyện như vậy. Tớ không thể để người khác hắt nước bẩn lên người tớ, nên đã báo cảnh sát.”
Trong phòng ký túc xá có sáu nữ sinh, một trong số đó hỏi: “Nhất Ái, cậu nói là đồng hồ của cậu bị trộm, sau đó bị đặt trong phòng học?”
Vương Nhất Ái gật đầu, không nói gì.
Nữ sinh kia lại nói thêm: “Tớ biết ngay cậu không phải người như vậy mà, chắc chắn là bị oan.”
Có người tin tưởng mình, đương nhiên Vương Nhất Ái rất vui mừng: “Xuân Vũ, cảm ơn cậu đã tin tưởng tớ.”