Vừa rồi Vương Nhất Ái mải khóc, căn bản không nghe thấy lời quản lý ký túc nói, lúc này nhìn thấy Lưu Đại Ngân, cô ấy còn không dám tin: “Bà ngoại, bà ngoại, sao bà lại tới đây.”
Cô ấy ôm Lưu Đại Ngân khóc rống lên, giống như đứa trẻ cuối cùng đã tìm được nơi có thể dựa vào.
“Chị là bà ngoại của bạn học Vương Nhất Ái à? Chị tới đúng lúc lắm, bạn học Vương Nhất Ái tác phong bất chính, đêm qua, đêm qua...”
Giáo viên kia không nói hết câu, mà liếc mắt khinh thường Vương Nhất Ái.
Một giáo viên khác kể lại từ đầu đến cuối sự việc một lần, cuối cùng nói: “Đứa nhỏ này phải quản giáo tử tế, không phải cứ thấy thành tích tốt là yên tâm rồi. Nếu là người không biết liêm sỉ, thì có thành tích tốt cũng uổng phí.”
Vương Nhất Ái càng khóc lớn hơn: “Bà ngoại, không phải cháu, thật sự không phải cháu đâu.”
Cô ấy thật sự không làm ra những chuyện đó, thật sự không phải cô ấy.
Lưu Đại Ngân vỗ lưng cháu ngoại mình: “Bà ngoại tin tưởng Nhất Ái.”
“Bà ngoại, bà nói bà tin tưởng cháu, là thật chứ?” Vương Nhất Ái không dám tin nhìn Lưu Đại Ngân, chứng cứ đều ở đây, nếu không phải cô ấy biết mình thật sự không làm ra chuyện như vậy, thì chính cô ấy cũng không tin bản thân.
Lưu Đại Ngân lại vỗ lưng cô ấy, nói: “Nhất Ái, cháu kể lại rõ câu chuyện cho bà, cháu đặt chiếc đồng hồ kia ở đâu, khi nào phát hiện ra không thấy nó?”
Nghe Lưu Đại Ngân nói chuyện với Vương Nhất Ái, một giáo viên không vui xen miệng vào: “Đồng hồ bị rơi trong phòng học, còn đặt ở đâu chứ?”
Lưu Đại Ngân trừng mắt: “Sao hả? Tôi hỏi cháu tôi một câu cũng không được sao?”
Vương Nhất Ái suy nghĩ cẩn thận, rồi nói: “Lúc thay quần áo ở ký túc xá, cháu tiện tay tháo đồng hồ ra đặt trên giường, sau đó lúc đi ngủ cháu không nhìn thấy nó nhưng cũng không để ý lắm. Đến buổi sáng… Đến buổi sáng cháu mới biết đồng hồ của cháu rơi trong phòng học. Bà ngoại, cháu thật sự không làm ra chuyện như vậy, cháu cũng không biết vì sao chiếc đồng hồ kia lại xuất hiện trong phòng học.”
Lưu Đại Ngân cười trấn an cháu gái mình: “Bà ngoại tin tưởng cháu.”
Cuối cùng cơ thể đang căng chặt của Vương Nhất Ái mới hơi thả lỏng. Lưu Đại Ngân đi đến trước bàn làm việc của một giáo viên, chỉ vào điện thoại, hỏi: “Tôi có thể gọi một cuộc không? Việc này phải nói với cha mẹ Nhất Ái một tiếng.”
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, các giáo viên đều gật đầu đồng ý.
Vân Chi
Đã xảy ra chuyện như vậy, nói với phụ huynh một tiếng là việc nên làm.
Một tay Lưu Đại Ngân cầm ống nghe điện thoại lên, một tay bấm ba con số: “Alo, cảnh sát phải không? Tôi muốn báo án, cháu ngoại tôi bị trộm mất một chiếc đồng hồ giá trị hơn hai ngàn, hiện tại chúng tôi đang ở…”
Lưu Đại Ngân nói rõ địa chỉ văn phòng trường học, nghe cảnh sát tỏ vẻ sẽ đến ngay lập tức bà ấy mới buông điện thoại xuống.
“Chẳng phải chị nói muốn thông báo cho cha mẹ của bạn học Vương Nhất Ái à? Sao chị lại gọi 110?” Một giáo viên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu Đại Ngân hơi mỉm cười, lịch sự nói: “Đồng hồ của cháu gái tôi bị trộm, đương nhiên phải báo cảnh sát rồi.”
Khả năng giáo viên vừa hỏi là lãnh đạo có chức vị cao nhất trong văn phòng này. Ông ta cau mày nói: “Sao lại là đồng hồ của Vương Nhất Ái bị trộm? Chẳng phải em ấy tự đánh rơi trong phòng học sao? Chị làm như vậy, sẽ gây ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của trường học chúng tôi, cũng không tốt cho thanh danh của bạn học Vương Nhất Ái.”
“Trường học có kẻ trộm, nếu không bắt được kẻ trộm mới không tốt cho sinh viên trong trường học. Thầy giáo này, tôi hỏi anh một câu nhé. Nếu không bắt kẻ trộm, để đối phương lại trộm đồ của các bạn học khác thì phải làm sao? Nhất Ái nói đồng hồ của con bé bị trộm, đương nhiên tôi phải báo cảnh sát rồi, nếu là thứ mấy chục đồng bị trộm thì thôi, nhưng chiếc đồng hồ kia tôi mua cho Nhất Ái có giá trị hơn hai ngàn đồng đó. Kẻ trộm dám trộm món đồ đắt tiền như vậy, đương nhiên phải mau chóng bắt được mới tốt.”
“Đồng hồ ở ngay tại đây, đã tìm được rồi, sao chị còn muốn gọi cảnh sát tới?” Một giáo viên khác hỏi.
Tốt xấu gì trường học bọn họ cũng là trường đại học của tỉnh, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ không tốt cho thanh danh của trường bọn họ. Bà ngoại Vương Nhất Ái cũng thật là, cháu ngoại bà ấy làm ra chuyện như vậy, lẽ ra bà ấy nên che giấu mới đúng, đằng này lại tuỳ tiện nói ra ngoài, cho rằng chuyện Vương Nhất Ái làm kia tốt đẹp lắm sao?
Lưu Đại Ngân không quan tâm giáo viên trong văn phòng đang nghĩ gì, lại gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
Cuộc điện thoại này bà ấy gọi cho con gái con rể, trong điện thoại Lưu Đại Ngân chỉ nói Nhất Ái đang gặp phải chút chuyện trong trường học, bảo bọn họ mau tới đây.
Người nghe điện thoại là Vương Thành, anh ta nôn nóng hỏi: “Mẹ, Nhất Ái gặp phải chuyện gì thế, có phải là… Có phải là….”
Lưu Đại Ngân: “Nhất Ái không sao, đang đứng bên cạnh mẹ đây. Là chiếc đồng hồ mẹ mua cho con bé bị trộm mất, mẹ vừa báo cảnh sát rồi, con với Liên Hoa cũng qua bên này một chuyến đi.”
Vương Thành yên lòng: “Hoá ra là bị trộm mất đồng hồ, mẹ, con với Liên Hoa sẽ qua đó ngay.”
Buông điện thoại, trong lòng Vương Thành lại cảm thấy có điểm không thích hợp, nếu chỉ là đồng hồ bị trộm thì có cần mất công như vậy không?
Chẳng phải mẹ vợ qua Hải Thị à, sao lại ở trường học của Nhất Ái rồi?
Vương Thành nghĩ mãi không ra, nhưng mẹ vợ đã cúp điện thoại rồi, anh ta muốn hỏi cũng không có cách nào hỏi, đành gọi vợ mình là Lý Liên Hoa tới, hai người lập tức lái xe đến tỉnh S.
Ngồi trên ô tô, Lý Liên Hoa nói thầm với Vương Thành: “Vương Thành, chắc chắn không phải chỉ là đồng hồ của Nhất Ái bị trộm, mà còn có chuyện khác, mẹ không tiện nói cho chúng ta qua điện thoại. Anh cũng thật là, sao không hỏi rõ xem là chuyện gì.”
“Anh vẫn chưa kịp hỏi mẹ đã cúp máy rồi, mẹ ở bên ngoài chắc là gọi nhờ điện thoại ở đâu đó, chúng ta gọi lại chưa chắc đã gặp được mẹ, thôi cứ nhanh chóng chạy tới trường học của Nhất Ái thì hơn.”
Bên cạnh trường học có một đồn công an, không lâu sau cảnh sát đã tới.
Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Đại Ngân quay lại ngồi xuống bên cạnh cháu gái mình, cổ vũ cô ấy: “Nhất Ái, lát nữa khi cảnh sát tới cháu đừng lo lắng, cứ nói rõ từ đầu đến cuối chuyện chiếc đồng hồ cho cảnh sát là được, biết chưa?”
“Bà ngoại, cháu biết rồi.”
Thật ra chuyện này rất đơn giản, Vương Nhất Ái đặt đồng hồ trên giường ngủ của mình, không biết vì sao bảo vệ lại nhặt được nó trong phòng học.
Khi mua chiếc đồng hồ này Lưu Đại Ngân phải bỏ ra hơn hai ngàn đồng, trong niên đại này hai ngàn là số tiền cực lớn, phải biết rằng hiện tại tiền lương của người bình thường chỉ hai ba trăm một tháng thôi, chiếc đồng hồ này có giá trị gần bằng tiền lương một năm của người bình thường đó.