Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 343: Pháo Hôi trong truyện cẩu huyết (7)



Bạn học này ra ngoài, bạn học khác đi vào phòng, rất nhanh cảnh sát đã hỏi xong.

Tưởng Bội Bội là người ra ngoài cuối cùng, cô ta vừa ra khỏi ký túc xá, Lưu Đại Ngân đã bước tới túm chặt lấy cổ tay cô ta.

“Bạn học Tưởng, cháu là người cuối cùng ra ngoài, cảnh sát có nói gì không?”

Tưởng Bội Bội lắc đầu: “Bà ơi, bà buông tay cháu ra trước đã.”

Nhưng Lưu Đại Ngân lại giống như ngơ ngẩn, một lúc lâu sau tự dưng lui lại một bước, chỉ vào Tưởng Bội Bội nói: “Chẳng phải cháu vẫn đang là sinh viên à? Sao có thể, sao có thể…”

Lúc này có rất nhiều người đang đứng trên hành lang, đa phần đều là sinh viên, nghe nói cảnh sát tới trường học điều tra, bọn họ đều qua đây xem náo nhiệt.

Nhiều người đang nhìn như vậy, Lưu Đại Ngân chỉ vào Tưởng Bội Bội, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc giống như vừa phát hiện ra chuyện gì đó không thể tin nổi.

Không lâu sau dường như nghĩ tới điều gì đó, Lưu Đại Ngân lại vội vàng túm lấy cổ tay Tưởng Bội Bội, lớn tiếng nói: “Hoá ra là cô.”

Lưu Đại Ngân túm rất chặt, Tưởng Bội Bội muốn hất tay bà ấy ra cũng không hất ra được. Vốn dĩ cô ta đang sợ hãi, bây giờ lại bị Lưu Đại Ngân làm như vậy, hai mắt cô ta lập tức ầng ậng nước mắt.

“Bà ngoại, bà làm gì thế?”

“Dì Lưu, dì mau buông tay.”

“Bà làm gì vậy, doạ bạn học Tưởng rồi.”

Vài câu nói vang lên cùng một lúc, Lưu Đại Ngân giống như giật mình bừng tỉnh, lập tức buông lỏng bàn tay đang túm lấy tay Tưởng Bội Bội ra, lui về phía sau hai bước.

Bà ấy nhìn Tưởng Bội Bội, nói: “Tôi đã biết chuyện của cô rồi, nếu cô chủ động khai báo rõ ràng, sẽ được xử phạt khoan hồng.”

“Chuyện của cháu? Chuyện gì cảu cháu? Vương Nhất Ái, đây là lần đầu tiên tôi với bà ngoại cậu gặp mặt nhau nhỉ? Sao bà ấy ăn nói vớ vẩn thế?”

Vương Nhất Ái đành xin lỗi cô ta: “Bội Bội, tớ xin lỗi nhé.”

“Bà ngoại, chúng ta đi thôi.”

Trước khi bị kéo đi, Lưu Đại Ngân còn liếc mắt nhìn Tưởng Bội Bội một cái, hỏi: “Tôi với Nhất Ái được đi rồi nhỉ?”

Bà ấy hỏi cảnh sát và giáo viên, nếu không còn chuyện gì khác, bà ấy sẽ dẫn cháu ngoại của mình rời đi trước.

“Không còn việc gì nữa, hai người có thể đi rồi.” Một giáo viên nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Chúng tôi cũng quay về đồn cảnh sát trước, đợi có thông tin gì sẽ thông báo cho các vị.”

Với tình hình hiện tại của cháu ngoại, cô ấy thật sự không thích hợp tiếp tục ở lại trong trường học. Căn nhà Lưu Đại Ngân mua cho cô ấy ở cách trường đại học không xa lắm, Lưu Đại Ngân quyết định đưa cô ấy về căn nhà đó trước.

Hiện tại trời cũng sắp tối rồi, Trương Thủy Sinh đi theo Lưu Đại Ngân từ sáng đến bây giầy chắc chắn đã rất đói, còn Nhất Ái nữa, cả ngày nay cô ấy đều lo lắng hãi hùng, phải ăn vài món ngon để bồi bổ mới được.

Lưu Đại Ngân hỏi cháu ngoại mình quán ăn lớn nhất trong thành phố này là quán nào, rồi bảo tài xế lái xe đi thẳng tới nơi đó.

Lên xe, Trương Thủy Sinh hỏi: “Dì Lưu, có phải bạn học tên Bội Bội kia có điểm không thích hợp không?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Thủy Sinh, sao cháu lại hỏi như vậy?”

“Dì Lưu, ngày thường dì rất lợi hại, nhưng vừa rồi lại thất thố như vậy, nên cháu cảm thấy không thích hợp.

Lưu Đại Ngân không trả lời Trương Thủy Sinh, ngược lại hỏi Vương Nhất Ái: “Nhất Ái, đêm qua có ai tới phòng ký túc của các cháu không?”

Vân Chi

Khi ở ký túc xá Vương Nhất Ái đã trả lời câu hỏi này của cảnh sát rồi, bây giờ không cần suy nghĩ đã có thể trả lời Lưu Đại Ngân: “Khi cháu ở trong phòng thì không có ai tới, sau khi cháu ra ngoài rốt cuộc có ai tới không thì cháu không biết.”

“Vậy tối hôm qua bạn học tên Bội Bội kia có ở trong phòng ký túc xá không?”

Lưu Đại Ngân xem được từ trong quyển sách, Tưởng Bội Bội cũng không ở phòng ký túc xá, đêm qua đến lượt cô ta đi trông coi phòng thí nghiệm, sau mười giờ mới được quay về phòng ký túc.

Đến chín giờ bốn mươi lăm là phải ghi chép số liệu thí nghiệm, nên vì muốn biết thời gian, Tưởng Bội Bội mới trộm đồng hồ của cháu gái bà ấy.

Nhưng trong mắt người khác, hôm nay Lưu Đại Ngân mới gặp Tưởng Bội Bội lần đầu, đương nhiên sẽ không biết đêm qua cô ta có ra khỏi phòng ký túc xá hay không.

“Bà nói Bội Bội à? Hôm qua cậu ấy phải ghi chép số liệu ở phòng thí nghiệm, nên hơn mười giờ cậu ấy mới về phòng ký túc xá.”

Lưu Đại Ngân lộ ra nụ cười quả nhiên là thế: “Vậy thì đúng rồi.”

Vương Nhất Ái và Trương Thủy Sinh đều không hiểu ra sao, vây thì đúng rồi cái gì? Rốt cuộc dì Lưu/ bà ngoại đang nói gì vậy?

Nhưng Lưu Đại Ngân đã nhắm mắt dưỡng thần, cho dù bọn họ muốn hỏi cũng không hỏi được.

Trên đường quay về đồn công an, hai cảnh sát cũng đang nói chuyện phiếm với nhau.

“Thầy ơi, theo thầy thì ai là người lấy đồng hồ của bạn học Vương Nhất Ái?”

Người cảnh sát lớn tuổi cười hỏi: “Theo em thì ai lấy?”

Đồ đệ gãi đầu: “Nếu lời Vương Nhất Ái nói là sự thật, đồng hồ của cô ấy thật sự bị người ta trộm mất, vậy thì chỉ có thể là Tưởng Bội Bội.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com