“Thứ nhất, từ khi Vương Nhất Ái tháo đồng hồ ra đặt trong phòng ký túc, không có người ngoài vào phòng bọn họ. Nếu như đồng hồ bị trộm thật, vậy thì kẻ trộm chỉ có thể là người trong phòng ký túc của bọn họ. Thứ hai, ngoài Vương Nhất Ái, chỉ có bạn học Tưởng Bội Bội trong phòng bọn họ ra khỏi ký túc xá trong thời gian dài, những người còn lại hoặc là chỉ ra ngoài một lát, hoc là ra ngoài cùng nhau, căn bản không có thời gian đi từ ký túc xá tới phòng học. Thứ ba, khi chúng ta hỏi chuyện, sắc mặt bạn học Tưởng Bội Bội kia không ổn lắm, rõ ràng cô ta đang sợ hãi. Cô ta đang sợ hãi điều gì nhỉ? Chúng ta chỉ hỏi thăm theo lệ thường thôi, đâu phải bắt về đồn thẩm vấn, nếu không có gì, sao cô ta phải sợ?”
Sư phụ đạp xe thong thả, nói: “Đợi lát nữa về đồn, em giao chiếc đồng hồ này cho cảnh sát tỉnh, nhờ bọn họ giám định vân tay giúp chúng ta.”
“Vâng, em biết rồi.”
“Nhớ đưa cả lời khai của Tưởng Bội Bội và Vương Nhất Ái qua đó luôn.”
Đồ đệ không hiểu bèn hỏi: “Thầy ơi, sao phải gửi cả lời khai của Tưởng Bội Bội qua bên đó? A, em biết ồi, nếu Tưởng Bội Bội lấy đồng hồ thật, thì chắc chắn trên chiếc đồng hồ sẽ có dấu vân tay của cô ta, trên tờ ghi lời khai cũng có dấu vân tay, dùng nó để so sánh là được. Thầy ơi, em rẽ trái ở phía trước đây.”
“Đi đi, trên đường nhớ đi cẩn thận.”
“Em biết rồi, thầy cũng đạp xe chậm thôi.”
Rất nhanh đã có kết quả giám định vân tay, không ngoài dự đoán, trên đồng hồ thật sự có dấu vân tay của Tưởng Bội Bội.
Chẳng những có, còn rất rõ ràng, thậm chí còn rõ hơn cả dấu vân tay của Vương Nhất Ái - Chủ nhân của chiếc đồng hồ.
Sau khi nhặt được chiếc đồng hồ trong phòng học, có rất nhiều người từng cầm chiếc đồng hồ ấy, có dấu vân tay của bảo vệ, có dấu vân tay của vài giáo viên, ngoài ra còn có dấu vân tay của mấy mấy người nữa.
Hôm sau cảnh sát Triệu và cảnh sát Dương lại tới trường học một chuyến, gọi tất cả những người từng tiếp xúc với chiếc đồng hồ đến để lấy dấu vân tay.
Có người muốn nghe ngóng tiến triển của vụ án, đều bị cảnh sát dùng lý do không tiện tiết lộ để trả lời lấy lệ cho qua.
Tin tức cảnh sát thu thập dấu vân tay nhanh chóng lan ra khắp trường học, sinh viên đều đang suy đoán, có phải Vương Nhất Ái thật sự bị oan uổng hay không? nếu không sao cảnh sát lại quay về thu thập dấu vân tay…
Trong phòng ký túc xá, Xuân Vũ nói: “Tớ biết ngay Nhất Ái không phải người như vậy mà, chắc chắn cậu ấy bị người ta hãm hại.”
Một bạn cùng phòng khác nói: “Nếu đồng hồ của Nhất Ái thật sự bị trộm, thì ai trộm nh, căn bản hôm đó không có ai tới phòng ký túc của chúng ta?”
“Ừ, người trong phòng ký túc chúng ta cũng không ai ra ngoài, trừ Nhất Ái đi vệ sinh hơn một tiếng ra, chỉ có Bội Bội đến phòng thí nghiệm ghi chép số liệu.”
“Này, tớ nghe nói chiếc đồng hồ kia của Nhất Ái hơn hai ngàn đồng đó!”
“Thật hay giả? Nhìn qua chiếc đồng hồ kia cũng không đẹp lắm, đắt tiền vậy sao?”
“Tớ nghe thầy Âu nói, đồng hồ của Vương Nhất Ái là do bà ngoại cậu ấy mua mang về từ Cảng Đảo, là nhãn hiệu rất nổi tiếng trên thế giới, nếu mua ở đại lục cộng thêm các loại thuế vào phải hơn ba ngàn đó.”
“Hoá ra nhà Nhất Ái giàu có như vậy, một chiếc đồng hồ đã hơn hai ngàn rồi. Thu nhập cả năm của nhà tớ trừ ăn uống đi cũng không dư được nhiều tiền như vậy.”
“Tớ nghe nói bà ngoại của Vương Nhất Ái lái ô tô tới trường học, nghe bạn học khác nói chiếc ô tô kia mấy chục vạn đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Trời ạ, ô tô mấy chục vạn sao? Xem ra nhà Vương Nhất Ái giàu có thật. Nhưng ngày thường cậu ấy cũng ăn mặc bình thường mà. Các cậu xem, nếu nhà Vương Nhất Ái giàu có như vậy, thì cậu ấy cần gì làm ra chuyện này, muốn tìm bạn trai thế nào mà chẳng được. Lẽ nào cậu ấy thật sự bị oan?”
Các bạn cùng phòng đều đang thảo luận về chuyện Vương Nhất Ái, chỉ có Tưởng Bội Bội là trốn trong chăn, không nói một lời.
Một bạn cùng phòng hỏi cô ta: “Bội Bội, cậu bị ốm à? Sao bây giờ vẫn chưa dậy th?”
Mặt Tưởng Bội Bội trắng bệch, không còn chút hồng hào nào, lời của mấy người bạn cùng phòng giống như nhát búa tạ, đánh thẳng vào lòng cô ta.
Nếu như biết trước… Nếu như biết trước chiếc đồng hồ kia của Vương Nhất Ái đắt tiền như vậy, cô ta đã không lấy chiếc đồng hồ ấy rồi.
Nếu như cảnh sát thật sự điều tra ra ai là người lấy chiếc đồng hồ, trước tiên chưa nói tới chuyện của mình và Thương Kỳ sẽ bại lộ, khả năng thậm chí còn phải ngồi tù.
Vậy thì đời này của mình coi như bị huỷ hoại rồi.
Phải làm gì đây?
Vương Nhất Ái vô cùng hối hận, sao lúc ấy mình lại lấy chiếc đồng hồ kia chứ, cô ta hận không thể trực tiếp quay lại buổi tối hôm đó, tự chặt cụt cái bàn tay đã lấy chiếc đồng kia của mình.
Vân Chi
Nhưng mà bây giờ có hối hận thế nào cũng không còn kịp nữa rồi, cô ta phải mau chóng tìm Thương Kỳ để thương lượng xem nên bổ cứu thế nào mới được.
Tưởng Bội Bội mang theo khuôn mặt trắng bệch rời giường, không biết vì sao cô ta lại cảm thấy hơi buồn nôn.
Cô ta lắc đầu, ép cảm giác buồn nôn kia xuống, cho rằng chắc vì mình chưa ăn sáng nên mới như vậy.
Nếu như Lưu Đại Ngân biết Tưởng Bội Bội đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, bà ấy sẽ chỉ vỗ tay nói một câu đáng đời! Khi bọn họ vu oan cho cháu gái bà ấy, sao bọn họ không nghĩ đến Nhất Ái sẽ phải đối mặt với những điều gì?
Đôi nam nữ không biết xấu hổ này nn b nhốt vào tù, để pháp luật dạy lại bọn họ cách làm người sao cho đúng.
Hôm sau con gái Liên Hoa và con rể Vương Thành đến tỉnh S, bọn họ đi thẳng đến căn nhà Lưu Đại Ngân mua cho Vương Nhất Ái ở gần trường học, đoán chắc mẹ và con gái bọn họ đang ở chỗ này.
Nhìn thấy con gái vẫn khoẻ mạnh, không xảy ra chuyện gì, hai vợ chồng mới yên lòng.
Lý Liên Hoa nói: “Mẹ, mẹ sốt ruột gọi điện thoại cho vợ chồng con như vậy, rốt cuộc vì chuyện gì thế? Trong điện thoại mẹ không chịu nói rõ ràng, con với Vương Thành đều lo muốn chết.”
Lưu Đại Ngân: “Vì mẹ sợ hai đứa sốt ruột quá đấy. Chuyện là thế này…”
Lưu Đại Ngân kể lại từ chuyện mình tới Hải Thị quay về, định đi vòng tới thăm cháu ngoại, kết quả gặp phải chuyện như vậy…
Lưu Đại Ngân nói xong, Vương Nhất Ái lập tức oà khóc, nói: “Cha, mẹ, con thật sự không làm chuyện như vậy, con bị oan. Không biết ai đã trộm đồng hồ của con, sau đó đặt nó trong phòng học.”
Lý Liên Hoa vội vàng an ủi con gái: “Nhất Ái, mẹ tin ngươi, con gái mẹ không bao giờ là người như vậy.”
Hai mắt Vương Thành đỏ bừng, hỏi lại: “Nhất Ái, con nói thật cho cha, con thật sự không làm chuyện như vậy chứ?”