Vương Nhất Ái thề với trời: “Cha, con thật sự không làm chuyện như vậy, con bị hãm hại.”
“Con gái cha đã nói không làm chuyện như vậy, thì cha tin con gái. Nhất Ái, con đừng lo lắng chuyện này nữa, cứ giao cho người lớn trong nhà là được. Bây giờ con đi ngủ đi, đợi ngủ dậy rồi, tất cả sẽ tốt lên thôi.”
Hiện tại chuyện cô ấy có thể làm chính là ngoan ngoãn đi ngủ một giấc, đợi tinh thần no đủ rồi lại chiến đấu tiếp: “Bà ngoại, cha, mẹ, con đi ngủ trước đây, mọi người cũng ngủ sớm chút.”
“Nhất Ái, cháu đi ngủ đi, lát nữa bà với cha mẹ cháu cũng đi ngủ sớm.” Lưu Đại Ngân nói.
Sau khi Vương Nhất Ái quay về phòng ngủ, Lưu Đại Ngân nói: “Mẹ có người tình nghi rồi, chính là Tưởng Bội Bội, bạn cùng phòng ký túc của Nhất Ái.”
“Bạn cùng phòng của Nhất Ái? Mẹ, mẹ mau nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Lưu Đại Ngân nói ra nghi ngờ của mình: “Nhất Ái bỏ đồng hồ trong phòng ký túc xá, bạn cùng phòng con bé bị hiềm nghi lớn nhất, bọn họ nói tối hôm đó cả phòng ký túc xá chỉ có mình Nhất Ái và Tưởng Bội Bội từng ra ngoài. Hơn nữa Tưởng Bội Bội đang mang thai.”
“Mẹ, mẹ nói gì cơ? Tưởng Bội Bội mang thai? Mẹ, sao mẹ biết được?” Lý Liên Hoa rất kinh ngạc, Tưởng Bội Bội vẫn đang là sinh viên đó, sao có thể mang thai? Cho dù cô ta mang thai thật, thì sao mẹ mình biết được nhỉ?
Lưu Đại Ngân nghiêm túc nói dối: “Trước kia khi còn sống ở nông thôn mẹ từng học bắt mạch với ông Chín, có thể nhìn ra được hỉ mạch. Hôm qua khi kéo tay Tưởng Bội Bội, mẹ mới biết cô ta đang mang thai.”
Đương nhiên là Lưu Đại Ngân không biết bắt mạch rồi, bà ấy nói như vậy là vì trong quyển sách kia viết, sau khi Vương Nhất Ái tự sát mười ngày, Tưởng Bội Bội đã làm thủ tục thôi học, về nhà thì phát hiện ra mình mang thai đã hơn hai tháng. Chính vì mang thai, cô ta mới đồng ý gả chồng.
Tính toán thời gian thì hiện tại Tưởng Bội Bội đã mang thai rồi.
Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Có người làm chuyện như vậy trong phòng học, khiến Nhất Ái bị nghi ngờ phẩm hạnh thấp kém, mẹ nghĩ người đó là Tưởng Bội Bội. Tưởng Bội Bội là bạn cùng phòng Nhất Ái, có thể trộm được đồng hồ, buổi tối còn không ở trong phòng ký túc xá, có thời gian và điều kiện gây án, hơn nữa cô ta còn đang mang thai, chẳng phải hiềm nghi của cô ta rất lớn sao?”
Lý Liên Hoa và Vương Thành gật đầu liên tục, mẹ nói rất đúng.
Lý Liên Hoa hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ, hay là đi tìm Tưởng Bội Bội, nói rõ mọi chuyện?”
Vương Thành không đồng ý với ý kiến của côấy: “Liên Hoa, trong tay chúng ta không có bằng chứng, đi tìm Tưởng Bội Bội lúc này, sao cô ta có thể thừa nhận. Chi bằng ngày mai em ở nhà với Nhất Ái, anh tới đồn công an hỏi thăm xem vụ án đã có tiến triển gì chưa. Chỉ chứng minh Tưởng Bội Bội đang mang thai, thì không tể chứng minh cô ta chính là người lấy trộm đồng hồ, tất cả phải dựa vào chứng cứ, chỉ cần bên phía cảnh sát có tiến triển, mới định tội được Tưởng Bội Bội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Vương Thành nói đúng lắm, mai mẹ với Liên Hoa ở nhà cùng Nhất Ái, Vương Thành con đi đến đồn công an hỏi thăm, xem vụ án đã có tiến triển gì chưa.”
Sau khi thương lượng xong, Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa đi ngủ với Vương Nhất Ái, Vương Thành thì nghỉ ngơi ở phòng khác.
Sáng hôm sau, Lưu Đại Ngân dậy từ sớm. Vương Nhất Ái không thường tới căn hộ này, trong nhà không có thứ gì, muốn ăn sáng phải xuống dưới lầu mua về.
Ăn cơm sáng xong, Vương Thành lập tức đến đồn công an hỏi thăm, Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa ở nhà với Vương Nhất Ái.
May mắn hôm nay là chủ nhật, Vương Nhất Ái không phải đi học, Lưu Đại Ngân hỏi cô ấy có muốn ra ngoài đi dạo không, Vương Nhất Ái lắc đầu. Hiện tại cô ấy chỉ muốn ở nhà yên lặng suy nghĩ thôi.
Cháu gái không muốn ra ngoài, Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa cũng không cưỡng ép, hai người chọn vài câu chuyện buồn cười kể cho cô ấy nghe, cố gắng giúp cô ấy vui lên.
Vương Nhất Ái biết tấm lòng của mẹ và bà ngoài, cũng cố gắng điều chỉnh tâm trạng, không nghĩ đến những chuyện khiến người ta đau lòng kia nữa.
Vương Thành nhanh chóng quay trở lại từ đồn công an, dưới ánh mắt chờ đợi của ba người phụ nữ, anh ta nói: “Mẹ, Liên Hoa, Nhất Ái, hiện tại vụ án của Nhất Ái vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng mà chiếc đồng hồ kia đã được gửi lên tỉnh kiểm nghiệm rồi, chờ đến buổi chiều là có kết quả.”
Lý Liên Hoa vội hỏi: “Kiểm nghiệm, kiểm nghiệm gì?”
“Là kiểm nghiệm vân tay, xem ngoài Nhất Ái, bảo vệ, và mấy người giáo viên ra, còn có ai từng chạm vào chiếc đồng hồ kia.”
Lưu Đại Ngân an ủi cháu gái: “Nhất Ái, cảnh sát sẽ có cách thôi, nhất định sẽ chứng minh được cháu trong sạch.”
Vân Chi
Trong mắt Vương Nhất Ái lại có ánh sáng: “Bà ngoại, đợi cảnh sát bắt được kẻ trộm đồng hồ rồi, cháu sẽ tặng cờ thưởng cho bọn họ.”
“Được, tặng cờ thưởng, chúng ta tặng một lá cờ mạ vàng màu đỏ thẫm.”
Lưu Đại Ngân thương lượng với con gái con rể, cuối cùng quyết định sẽ nói cho cảnh sát chuyện Tưởng Bội Bội đang mang thai.
Hiện tại thời gian không còn sớm, bọn họ quyết định đến chiều sẽ đi.