Sau khi quay về tỉnh thành, việc đầu tiên Lưu Đại Ngân làm là tới thăm công trường.
Lưu Đại Ngân định tiếp tục mở rộng nhà máy, nên khi xây dựng nhà xưởng bà ấy đã cố ý xin lãnh đạo tỉnh cấp cho mình một miếng đất rất lớn.
Khu công nghiệp này do tỉnh xây dựng, không nhiều nhà máy định xây nhà xưởng ở chỗ này, đa số dân kinh doanh vẫn đang đứng ngoài quan sát.
Lưu Đại Ngân đi dạo quanh nhà xưởng mới một vòng, vừa đi vừa hỏi giám đốc phụ trách xây dựng: “Tôi nhớ anh từng nói, sắt thép trên công trường thường xuyên bị ăn trộm nhỉ?”
Giám đốc gật đầu: “Vâng, thường xuyên bị thôn dân khu vực lân cận tới ăn trộm.”
Lưu Đại Ngân tới cũng nhanh mà ra về cũng nhanh, tất cả mọi người đều không hiểu ra sao, không biết bà chủ tới nơi này làm gì, chỉ tới thăm quan thôi hay là?
Đương nhiên không phải Lưu Đại Ngân chỉ tuỳ tiện tới thăm quan rồi, bà ấy tới để xác nhận địa điểm người đàn ông kia tự sát, để tiện làm ra các biện pháp dự phòng.
Khi mơ giấc mơ kia, Lưu Đại Ngân định trực tiếp đuổi việc Doãn Thành Tài, nhưng dựa theo kinh nghiệm từ những lần ngủ mơ trước đó, bà ấy biết biện pháp này chỉ trị được ngọn chứ không trị được tận gốc. Nếu Doãn Thành Tài bị sa thải dẫn đến hận thù nhà máy, trực tiếp chạy tới tự sát ở công trường, vậy chẳng phải càng phiền toái hơn sao?
Anh ta muốn chết, Lưu Đại Ngân cũng không ngăn cản, hơn nữa trong quyển sách kia viết, Doãn Thành Tài tự sát ở công trường của Lưu Đại Ngân vì tiền, con trai anh ta không phân biệt được đúng sai, bắt cóc g.i.ế.c hại Khai Duyệt. Hai cha con nhà này đều không phải người tốt lành gì.
Còn chuyện Doãn Thành Tài c.h.ế.t trên công trường, nhà máy của bà ấy có gặp phải xui xẻo hay không, Lưu Đại Ngân không hề sợ, bà ấy không làm chuyện gì trái với lương tâm, bà ấy sợ cái gì?
Sau khi quay về nhà máy, Lưu Đại Ngân phái mấy người tới công trường đang xây dựng lắp đặt vài cái camera theo dõi, còn thuê cho Khai Lâm, Khai Duyệt và Khai Ngọc thêm mấy người vệ sĩ.
Không chỉ như vậy, bà ấy còn đăng ký cho bọn trẻ lớp võ thuật, để bọn trẻ học thêm một vài kỹ xảo phòng thân.
Thời đại này bởi vì chi phí quá cao, chỉ có ngân hàng và những nơi quan trọng mới được trang bị camera theo dõi. Lưu Đại Ngân không để ý chút tiền này, đã lắp hẳn bốn cái camera, nơi Doãn Thành Tài tự sát nằm ngay dưới camera theo dõi.
Cảm ơn quyển sách kia đã miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, Lưu Đại Ngân mới có thể tìm được nơi Doãn Thành Tài tự sát trên công trường.
Chuyện lắp camera theo dõi này, ngoài giám đốc ra, không còn ai trên công trường biết chuyện.
Lưu Đại Ngân cố ý dặn dò giám đốc, không được nói cho bất kỳ ai chuyện trên công trường có lắp đặt camera giám sát, nếu để lộ tin tức, anh ta cứ chờ bị sa thải đi.
Giám đốc lập tức mở miệng hứa hẹn, nhưng trong lòng vẫn rất nghi hoặc. Sắt thép bị trộm gì đó đều do thôn dân khu vực lân cận tới trộm, mỗi lần cũng trộm không nhiều lắm, cho dù bắt được đưa đến đồn công an thì đối phương cũng chỉ bị dạy dỗ miệng một trận, ngay cả tạm giam cũng không bị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Theo anh ta thấy, chút sắt thép kia căn bản không đáng gì, nhưng xưởng trưởng lại vì chuyện này mà lắp đặt vài cái camera theo dõi, số tiền sắt thép bị trộm còn chưa bằng số lẻ tiền mua camera kia.
Nhưng mà đây là quyết định của lãnh đạo cấp cao nhất, giám đốc không dám nghi ngờ, Lưu Đại Ngân muốn anh ta giữ bí mật, anh ta vội vàng gật đầu hứa hẹn.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lưu Đại Ngân bắt đầu lẳng lặng chờ sự kiện kia phát sinh.
Nhưng mãi cho đến khi đã qua cái ngày Doãn Thành Tài tự sát trong sách viết, Lưu Đại Ngân vẫn không nghe được tin tức gì.
Bà ấy nhớ rất rõ, Doãn Thành Tài tự sát vào ngày mười tám tháng tám âm lịch, vừa qua tết trung thu ba ngày ngắn ngủi.
Trước khi tự sát, anh ta còn ở bên con trai mình cái tết Trung Thu cuối cùng. Nhưng mà hôm nay đã hai mươi tháng tám rồi, Tết Trung Thu đã qua năm ngày, Lưu Đại Ngân vẫn chưa nhận được tin tức có công nhân tự sát trên công trường.
Trong lòng bồn chồn, Lưu Đại Ngân lại lên xe đi tới công trường.
Lưu Đại Ngân tới đột ngột không hề thông báo trước, lãnh đạo từ lớn đến nhỏ trên công trường đều lo lắng: Bà chủ chưa nói trước câu nào đã tới nơi này rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
Nhưng không ai trong số bọn họ dám hỏi, chỉ biết yên lặng đi với Lưu Đại Ngân, dạo quanh công trường một vòng.
Lưu Đại Ngân cố ý đi tới nơi Doãn Thành Tài xảy ra chuyện, ngó nghiêng một lát bà ấy hỏi: “Mấy ngày gần đây nơi này có xảy ra chuyện gì không?”
Biểu cảm trên mặt bà ấy rất nghiêm túc, khiến đám lãnh đạo lớn nhỏ trên công trường đều quay sang nhìn nhau, không biết bà chủ của bọn họ hỏi như vậy là có ý gì. Chẳng lẽ trên công trường đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ không biết, sau đó đã truyền tới tai bà chủ rồi?
Nhưng rõ ràng trên công trường không sảy ra chuyện gì lớn mà…
“Xưởng trưởng, mấy ngày gần đây công trường vẫn vậy, không phát sinh chuyện gì.”
Nói xong, giám đốc cẩn thận nhìn Lưu Đại Ngân: “Xưởng trưởng, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Vân Chi
Lưu Đại Ngân xua tay: “Không có chuyện gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Nghe bà chủ nói không có chuyện gì, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sao lại không xảy ra chuyện gì nhỉ? Lưu Đại Ngân nghĩ cả trăm lần vẫn không nghĩ ra. Nhìn sắc mặt của quản lý, có vẻ như nơi này thật sự không phát sinh chuyện lớn gì…