Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 360: Pháo Hôi trong truyện báo thù (4)



Chuyện kiểu như công nhân gặp phải sự cố, mất mạng trên công trường là chuyện lớn, muốn giấu cũng không giấu được. Dù bọn họ có giấu được, thì người nhà nạn nhân cũng sẽ không để yên.

Nhưng hôm nay không hề thấy ai đến làm ầm ĩ, chứng minh trên công trường thật sự không xảy ra sự cố gì… Chẳng lẽ bà ấy nhớ lầm ngày sao?

Lưu Đại Ngân cẩn thận suy nghĩ lại. Rõ ràng bà không nhớ lầm mà. Ngày Doãn Thành Tài tự sát chính là ngày mười tám tháng tám âm lịch.

Bà ấy sẽ không bao giờ nhớ lầm ngày tháng.

Có phải đã xảy ra vấn đề gì đó bên trong hay không nhỉ? Chẳng lẽ quyển “Sách” kia viết nhầm…

Lưu Đại Ngân từng mơ thấy rất nhiều quyển sách, không lần nào xảy ra sai lầm, sao lần này lại không đúng nhỉ?

Bà ấy nghĩ cả trăm lần vẫn không nghĩ ra, cũng không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, lại tiếp tục đi dạo thêm vòng nữa quanh công trường, rồi lên xe quay về.

Trên đường quay về tỉnh thành, lúc tài xế đang lái xe thì đột nhiên bị Lưu Đại Ngân gọi lại: “Đừng vội quay về, cậu lái xe đi quanh mấy thôn xóm gần đây một vòng đi.”

Doãn Thành Tài và Doãn Đinh con trai anh ta giống như một quả b.o.m chôn ngay bên cạnh, không biết khi nào sẽ nổ tung, khiến người nhà họ Lý bị nổ hồn bay phách lạc, Lưu Đại Ngân không thể yên tâm, cần phải loại trừ tai hoạ ngầm này. Bà ấy nhớ trong quyển sách kia viết, nhà Doãn Đinh ở cách khu công nghiệp mới xây dựng không xa.

Đó là một thôn xóm nhỏ, tất cả cộng lại cũng chỉ có trên dưới một trăm hộ gia đình. Nhà họ Doãn ở đầu thôn phía đông, trước cửa có một cây táo lớn.

Lưu Đại Ngân bảo tài xế dừng xe trước cửa thôn, bà ấy ngồi trên xe, rất nhanh đã trông thấy cây táo cực lớn kia.

Lúc này đang là mùa táo chín, quả táo đỏ hồng treo trên ngọn cây khiến người ta vô cùng yêu thích.

Căn nhà cha con Doãn Thành Tài đang ở không tốt lắm, lúc này cửa đang mở rộng, hai cha con bọn họ đang đứng dưới gốc cây hái táo. Một người đàn ông trung niên và một cậu thiếu niên, nhìn qua quan hệ rất thân thiết.

Sắc mặt người đàn ông kia không tốt lắm, dáng người hơi gầy yếu. Cậu thiếu niên vừa hái táo vừa nói gì đó với người đàn ông kia, thi thoảng người đàn ông lại nở nụ cười.

Trực giác nói cho Lưu Đại Ngân biết, hai người này chính là cha con Doãn Thành Tài và Doãn Đinh.

Bà ấy rất tin tưởng trực giác của mình, nên mở cửa xe ra, bước xuống.

“Mấy quả táo nhà anh nhìn ngon quá, có bán không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Doãn Thành Tài và con trai đang hái táo, căn bản không nghe thấy tiếng bước chân của Lưu Đại Ngân.

Anh ta quay đầu lại, nhìn người phụ nữ xa lạ: “Chị gái, chị muốn mua táo nhà chúng tôi à?”

Trong tay Doãn Đinh đang cầm một cây sào trúc rất dài, cậu ta cũng quay đầu lại nhìn. Khi thấy người tới là Lưu Đại Ngân, hình như cậu ta hơi hoảng sợ, miệng lắp bắp: “Lưu Đại…”

Chưa nói ra nốt chữ cuối cùng, cậu ta đã ngậm miệng, đứng bất động tại chỗ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại cái gì? Chẳng lẽ cậu ta định gọi tên Lưu Đại Ngân của mình? Nhưng mà sao cậu ta lại biết tên mình nhỉ? Phải biết rằng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt nhau đó.

Sao vừa gặp mặt Doãn Đinh đã nhận ra mình ngay lập tức nhỉ? Sao cậu ta không nói ra nốt chữ cuối cùng?

Vân Chi

Nếu gặp phải trên đường, chắc chắn Lưu Đại Ngân sẽ không nhận ra cậu ta chính là Doãn Đinh, nhưng tại sao chỉ liếc qua một cái Doãn Đinh đã gọi được tên mình rồi?

Lưu Đại Ngân giả vờ không nghe rõ Doãn Đinh nói gì, vẫn cười nói: “Tôi vừa đi từ bên kia qua đây, thấy anh với cháu đang hái táo ở chỗ này, nên muốn mua một chút mang về cho bọn trẻ trong nhà ăn, bọn trẻ nhà tôi thích nhất là táo, nhìn táo nhà anh còn ngon như vậy. Anh có bán không?”

Nhà họ Doãn không phải gia đình giàu có gì, có người muốn bỏ tiền ra mua táo nhà bọn họ, tất nhiên Doãn Thành Tài đồng ý rồi.

Anh ta giục con trai mình: “Tiểu Đinh, còn ngây ra đó làm gì, mau vào nhà lấy cái túi ra đây nhặt táo cho người ta.”

Doãn Đinh như người mất hồn, cha cậu ta phải gọi thêm một tiếng cậu ta mới tỉnh táo lại.

“A, vâng, con đi ngay đây.”

Lưu Đại Ngân gọi Doãn Đinh đang định chạy vào nhà: “Đợi chút, trong xe tôi có túi đựng, không cần vào nhà lấy túi đâu.”

“A, vâng.” Khi nói chuyện Doãn Đinh luôn cúi đầu, không dám nhìn Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân dám khẳng định, chắc chắn Doãn Đinh này có quen biết mình, còn có xích mích với bà ấy, nếu không sao cậu ta lại không dám nhìn bà ấy như vậy?

Khoảnh khắc này, đột nhiên trong đầu Lưu Đại Ngân sinh ra một ý nghĩ hoang đờng khiến bà ấy giật mình. Không phải… Không phải Doãn Đinh này trùng sinh chứ?

Nếu là người khác, khả năng sẽ không nghĩ tới điều này, nhưng Lưu Đại Ngân là người đã từng trải qua rất nhiều chuyện hiếm lạ cổ quái mà khoa học không giải thích được. Nếu Doãn Đinh thật sự trọng sinh, thì Lưu Đại Ngân cũng không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì trước cậu ta đã có Giang Văn Chung và Lưu Văn Nhân là tiền lệ rồi, thêm một Doãn Đinh nữa, cũng không có gì.

Nếu như Doãn Đinh trọng sinh thật, vậy thì có thể giải thích tất cả chuyện này rồi.

Doãn Đinh trọng sinh ngăn cản Doãn Thành Tài tự sát, đương nhiên cũng nhận ra Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân quay lại xe lấy một cái túi nilon tới, tự mình nhặt từng quả táo: “Nếu táo nhà anh ngon, lần sau tôi lại tới mua tiếp.”

Doãn Thành Tài cười ha hả: “Chị gái, không phải tôi c.h.é.m gió đâu, táo nhà tôi thật sự khiến người ta ăn lần một còn muốn ăn lần hai đó. Táo này chúng tôi cũng định hái mang lên chợ bán, nhiều táo như vậy nhưng chắc chỉ hai ngày là bán hết thôi.”

Lưu Đại Ngân đã ăn thử vài quả táo: “Đúng là rất ngon.”

Trở lại xe, Lưu Đại Ngân bỏ túi táo sang ghế ngồi bên cạnh mình, dựa người về phía sau, nhắm mắt lại, nói: “Quay về tỉnh thành đi.”

Đối với việc Doãn Đinh trọng sinh, Lưu Đại Ngân đã nắm chắc sáu bảy phần rồi, hai ba phần còn lại đợi ngày mai bà ấy đưa Khai Duyệt tới là biết ngay thôi.

Khai Duyệt vẫn chưa biết mình từng c.h.ế.t một lần trong quyển sách kia, ngày mai còn gặp mặt hung thủ từng g.i.ế.c mình. Nhưng nếu Lưu Đại Ngân không làm như vậy, bà ấy sẽ không xác định được có phải Doãn Đinh đã trọng sinh không.

Cha con nhà họ Doãn giống như lưỡi d.a.o sắc bén treo trên đỉnh đầu người nhà họ Lý, không biết khi nào sẽ rơi xuống khiến bọn họ bị thương. Chỉ khi xác định được thân phận của Doãn Đinh, biết cậu ta định làm gì, Lưu Đại Ngân mới tiện lên kế hoạch tiếp theo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com