Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 363: Pháo Hôi trong truyện báo thù (7)



Là mẹ Giang và Giang An Ni.

Mẹ Giang đã già đi rất nhiều, lần gần đây nhất mà bọn họ gặp mặt vẫn là mười mấy năm trước, khi đó mẹ Giang trẻ hơn Lưu Đại Ngân nhiều, nhưng hôm nay hai người gặp lại, ban đầu Lưu Đại Ngân còn không nhận ra mẹ Giang là ai.

Tóc bà ta đã bạc trắng cả rồi, đôi mắt cũng u ám, quan trọng nhất là trên người không còn chút sức sống nào, hoàn toàn khác dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn trong ấn tượng cảu Lưu Đại Ngân về bà ta.

Lưu Đại Ngân nhận ra được mẹ Giang, bởi vì Giang An Ni gọi bà ấy lại: “Bà chờ một chút, tôi có việc này muốn hỏi bà.”

Giang An Ni đạp xe, mẹ Giang ngồi phía sau, Lưu Đại Ngân nhận ra Giang An Ni trước sau đó mới nhận ra mẹ Giang. Nếu Giang An Ni không đi cùng, hai người đi qua nhau trên đường, chưa chắc bà ấy đã nhận ra được đối phương.

Lưu Đại Ngân dừng xe lại, giọng không kiên nhẫn: “Giang An Ni, cô có chuyện gì thì nói mau đi, tôi còn có việc.”

Mẹ Giang xuống khỏi ghế sau, ánh mắt hung ác lườm Lưu Đại Ngân một cái, rồi quay mặt đi xem cảnh vật khác bên đường.

Giang An Ni giữ tay vịn xe đạp, cắn chặt môi, một lúc lâu sau mới hỏi: “Chẳng phải Khai Nguyên đang học ở đại học Thanh Mộc à, sao tôi tới Kinh Thị công tác muốn qua thăm thằng bé, giáo viên trong trường học lại nói thằng bé đã nghỉ học từ lâu rồi. Chuyện này là thế nào? Sao thằng bé đang đi học bình thường đột nhiên lại nghỉ học?”

“Khai Nguyên tự mình muốn thôi học.” Lưu Đại Ngân cũng không thèm nhìn Giang An Ni, bà ấy nói với không khí trước mặt mình: “Nó sang Mỹ du học rồi.”

“Khai Nguyên sang Mỹ du học? Sao tôi không biết chuyện này? Sao nhà bà không nói cho tôi biết?”

Lưu Đại Ngân trợn mắt khinh bỉ: “Giang An Ni, vậy cô nói xem, sao cô lại không biết thằng bé đã sang Mỹ du học nhỉ? Cô làm mẹ thế nào vậy?”

Chỉ một câu cảu Lưu Đại Ngân đã chặn họng Giang An Ni rồi. Mẹ Giang thật sự rất hận Lưu Đại Ngân, ngoài hận ra còn không cam lòng, vì sao bà ấy lại có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ, còn mình thì không chứ?

“Lưu Đại Ngân, không phải bà cấm cản không cho An Ni gặp Khai Nguyên Khai Lâm, thì sao con bé lại không biết chuyện của bọn trẻ?” Mẹ Giang gào lên.

Nơi này là đường phố, hơn nữa còn là chủ nhật, rất nhiều người qua lại trên đường, mẹ Giang vừa gào lên, người qua đường lập tức nhìn hết về phía bên này.

Từ trước đến nay Lưu Đại Ngân chưa bao gi sợ cãi nhau, mẹ Giang muốn cãi nhau bà ấy sẽ tiếp chiêu đến cùng.

“Còn trách tôi không cho con gái bà thăm bọn trẻ, sao hả, chân con gái bà mọc trên người tôi à?” Lưu Đại Ngân trào phúng: “Khi chúng ta vẫn ở nông thôn, hai nhà chỉ cách nhau có vài trăm mét, sao khi ấy không thấy con gái bà sang thm bọn trẻ lần nào? Bây giờ bọn trẻ trưởng thành rồi, có tương lai rồi, lại muốn nối lại tình cảm mẹ con à? Mẹ kiếp, muộn rồi!”

Lời Lưu Đại Ngân nói khiến hốc mắt Giang An Ni đỏ hoe: “Không phải thế, bởi vì tôi…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại Ngân liếc mắt khinh bỉ cô ta: “Bởi vì sao khiến cô không thể đi thăm bọn trẻ, chúng tôi không muốn hỏi, càng không muốn biết. Được rồi, iang An Ni, cô còn chuyện gì khác không, nếu không chúng tôi đi trước đây.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân lên xe đạp, không thèm để ý đến Giang An Ni nữa, lại đạp xe rời đi với Lý Tam Thuận.

“Đại Ngân, khả năng Giang Văn Chung sắp ra tù rồi.” Lý Tam Thuận nói.

Lưu Đại Ngân nghĩ thầm trong lòng, rồi nói: “Tôi nhớ khi ấy cậu ta bị phán mười bảy năm, chắc phải thêm mấy năm nữa mới có thể xuất hiện.”

“Sao mẹ của Giang An Ni lại già nhanh thế nhỉ? Tôi cũng không dám nhận bà ta.”

Lý Tam Thuận nói: “Hai cuộc hôn nhân của con gái đều bị bà ta phá hoại, con trai cũng bị bắt vào tù, chắc chắn cuộc sống của bà ta không dễ chịu, già nhanh cũng là đương nhiên.”

“Đáng đời bà ta thôi.”



Đêm qua, Doãn Đinh mất ngủ cả đêm, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ nhìn thấy cảnh tượng mặt đất nhuộm đầy máu, Lý Khai Duyệt đã tắt thở nằm gục trước mộ cha mình.

Cô bé kia mặc một chiếc váy màu trằng, chân đeo một đôi giày da nhỏ màu đỏ, m.á.u nhuộm đỏ váy của cô bé, nhuộm đỏ cả đôi tất trên chân, rồi dần dần lan lên người anh ta, lan từ bàn tay lên thẳng đỉnh đầu, bao trùm lấy anh ta.

Doãn Đinh mở mắt cả đêm.

Sáng hôm sau khi cậu ta tỉnh dậy hai mắt đã thâm quầng, cả người nhìn rất mệt mỏi.

Thấy cậu ta như vậy, cha cậu ta là Doãn Thành Tài lo lắng hỏi: “Tiểu Đinh, con làm sao vậy? Tiểu Đinh, con đừng lo cho cha, cha không sao. Con người sống c.h.ế.t đều có số mệnh rồi, cha chỉ lo cho con thôi! Tiểu Đinh, đều tại cha vô dụng, cha có lỗi với con, cha khiến con khó chịu. Tiểu Đinh, đều tại cha, tại cha vô dụng không để lại cho con được thứ gì…”

Doãn Thành Tài ôm lấy con trai, đều tại anh ta vô dụng, bị bệnh hiểm nghèo còn chưa chuẩn bị được gì cho con trai, sau này con trai anh ta phải sống thế nào đây…

Tuy rằng thân thích nhà anh ta có thể chiếu cố thằng bé, nhưng bọn họ đều có con cái nhà mình, cùng lắm chỉ cho Tiểu Đinh được miếng ăn, những chuyện khác bọn họ sẽ không để tâm.

Thành tích học tập của Tiểu Đinh tốt như vậy, nếu anh ta có thể để lại cho Tiểu Đinh một khoản tiền, nói không chừng Tiểu Đinh còn có thể đi học tiếp, còn có thể thi đỗ đại học…

Đều tại mình!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com