Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 362: Pháo Hôi trong truyện báo thù (6)



“Đại Ngân, bà nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào? Chẳng lẽ bà mơ không chuẩn?” Hiện tại mặt Lý Tam Thuận đã nhăn như quả mướp đắng rồi: “Bảo sao tôi lại thấy bà thuê thêm vệ sĩ cho mấy đứa nhỏ, hoá ra là như vậy. Bà nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ? Hay là thế này nhé, thời gian tới đừng cho Khai Duyệt, Khai Ngọc ra ngoài?”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân vẫn nói ra suy đoán trong lòng mình cho Lý Tam Thuận: “Tôi cảm thấy Doãn Đinh kia là người trọng sinh.”

“Trọng sinh?” Lý Tam Thuận nghi hoặc hỏi lại, nhưng mà rất nhanh ông ấy đã hiểu được: “Bà nói cậu ta cũng giống Giang Văn Chung với Lưu Văn Nhân, đều là người c.h.ế.t đi rồi sống lại lần nữa?”

“Ừ, tôi cảm thấy như vậy.”

“Vậy… Đại Ngân, làm sao bà biết được? Chẳng lẽ chỉ dựa vào cảm giác?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Chỉ dựa vào cảm giác. Tam Thuận, ngày mai chúng ta dẫn Khai Duyệt đi hái táo, để xem khi Doãn Đinh kia nhìn thấy Khai Duyệt, thái độ của cậu ta thế nào?”

“Dẫn Khai Duyệt đi? Nhưng ai biết có nguy hiểm không, dù sao… Dù sao…”

Lý Tam Thuận do dự một lát, cuối cùng vẫn đồng ý với ý kiến của vợ mình: “Bây giờ Doãn Thành Tài kia vẫn chưa chết, cha con bọn họ cũng chưa có thù oán với nhà chúng ta, đương nhiên Doãn Đinh kia cũng chưa có lý do gì để ra tay với Khai Duyệt. Ngày mai tôi đi cùng bà, chúng ta mang thêm vài người nữa.”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Để vệ sĩ đi theo sau, nếu trông thấy có điểm nào bất thường thì đuổi tới, chắc cũng đủ thời gian.”

“Đại Ngân, nếu như Doãn Đinh vẫn muốn làm chuyện xấu, bà cũng đừng quá lo lắng, vẫn còn có tôi mà.”

Ánh mắt Lưu Đại Ngân trở nên âm trầm, giọng nói nặng nề: “Tam Thuận, hay thôi ngày mai không mang Khai Duyệt đi nữa?”

“Hả, vì sao?”

Lưu Đại Ngân nhắm mắt lại, nói: “Tôi không yên tâm! Tuy rằng hiện tại Doãn Đinh vẫn chưa làm gì Khai Duyệt, nhưng dù sao trong “Sách” cậu ta đã từng g.i.ế.c con bé. Chỉ nghĩ đến việc cho Khai Duyệt gặp mặt cậu ta thôi, là tôi lại cảm thấy sợ hãi vô cùng rồi.”

“Không cho Khai Duyệt đi nữa sao? Cũng được, Đại Ngân, tôi nghĩ ra cách này, hay là chúng ta làm như vậy…”

Lý Tam Thuận ghé sát miệng vào tai Lưu Đại Ngân, nói ra kế hoạch của mình.

Ông ấy nói xong, Lưu Đại Ngân mỉm cười: “Tôi cũng nghĩ như ông, thôi ngủ đi, ngày mai còn một trận đánh ác liệt đang chờ chúng ta đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại Ngân quyết định buổi chiều sẽ tới nhà họ Doãn, ngày hôm qua Doãn Thành Tài nói, bọn họ định mang táo ra chợ bán, vậy thì chắc chắn buổi sáng cha con bọn họ sẽ không có nhà.

Suốt buổi sáng Lưu Đại Ngân đều thấp thỏm không yên, giải quyết cng việc cũng phân tâm, Lý Tam Thuận lo cho bà ấy, bèn kéo bà ấy ra khỏi văn phòng, đưa bà ấy về nhà.

“Tôi biết hôm nay chắc chắn bà sẽ không có tâm trạng để làm việc, vậy dứt khoát nghỉ ngơi một hôm đi, hai chúng ta ra ngoài đi dạo giải sầu.”

“Được rồi, ông bảo Tiểu Lưu chuẩn bị xe đi.”

“Lái xe đi làm gì.” Lý Tam Thuận kéo Lưu Đại Ngân dậy khỏi ghế sô pha, nói: “Hôm nay chúng ta không đi ô tô, chúng ta đạp xe đạp.”

“Đạp xe đạp? Cũng được thôi.”

Từ khi gia đình mua ô tô, rất ít khi hai vợ chồng bọn họ cùng nhau đạp xe ra ngoài.

Hôm nay bọn họ chậm rãi đạp xe trên đường, nhìn con người và cảnh vật ven đường chậm rãi lui về phía sau, cũng khá là thú vị.

Hai người là vợ chồng đã nhiều năm, cùng nhau đi qua quá nửa đời người, hôm nay lại như quay lại thời tuổi trẻ.

“Đại Ngân, bà còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới tỉnh thành không?” Lý Tam Thuận hỏi.

Lưu Đại Ngân đạp xe, cười nói: “Đương nhiên là nhớ chứ, khi đó chúng ta vừa kết hôn, ông dẫn tôi lên tàu hoả đi tới tỉnh thành, giúp việc cho cha ông ở cửa hàng gà nướng. Lần đầu tiên tới tỉnh thành, tôi cứ như anh nông dân lần đầu tiên ra thành phố vậy, dọc đường đi đều nhìn ngó xung quanh, thấy cái gì cũng mới lạ.”

Lý Tam Thuận cũng cười: “Tôi vẫn nhớ, tôi định thuê xe lôi cho bà, nhưng nói thế nào bà vẫn không chịu đồng ý, nói tiêu tiền lung tung làm gì. Lần đầu tiên nhìn thấy ô tô, bà còn hỏi tôi xe kia không ai kéo sao có thể tự mình đi được. Ai ngờ bây giờ chúng ta cũng là người có ô tô rồi.”

“Ừ, ai mà dám nghĩ chứ, tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ có được cuộc sống sung túc như ngày hôm nay.” Lưu Đại Ngân cũng cảm khái.

Thật ra trước đây ước mơ của bà ấy rất đơn giản, chỉ cần cả nhà đều khoẻ mạnh bình yên, có thể ăn no mặc ấm là được rồi. Ai ngờ cứ phấn đấu dần dần, đến hôm nay bà ấy đã sáng lập ra được một phần gia nghiệp lớn như vậy.

Lý Tam Thuận cũng nghĩ đến chuyện trước kia, xe cũng đạp chậm hơn, nói: “Đại Ngân, bao nhiêu khó khăn như vậy chúng ta đều vượt qua rồi, lần này cũng không có gì phải sợ, có tôi với bà ở đây, chắc chắn có thể bảo vệ gia đình chúng ta bình an.”

Đi dạo tâm sự với Lý Tam Thuận một lúc, cuối cùng tâm trạng của Lưu Đại Ngân mới khá hơn: “Ừ, chắc chắn chúng ta sẽ bảo vệ được gia đình mình.”

Hai vợ chồng cùng liếc mắt nhìn về phía đối phương, cuối cùng đều nở nụ cười. Nhưng tâm trạng tốt đẹp của Lưu Đại Ngân không kéo dài được quá lâu, bởi trên đường đi bà ấy gặp phải hai người mình không muốn gặp.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com