Nhân viên phục vụ mang tới hai ly cà phê, Hoằng Quốc Nguyên dùng thìa khoắng cà phê lên, thi thoảng lại nhìn sang bạn gái: “Xuân Yến, có phải em có tâm sự gì không?”
Chu Xuân Yến buông ly cà phê xuống, nói: “Quốc Nguyên, anh nói thật cho em biết đi, chuyện chúng ta phải làm sao bây giờ? Tuổi của em cũng không còn nhỏ nữa, chúng ta cũng ở bên nhau nhiều năm rồi, rốt cuộc có kết hôn hay không, anh cho em câu trả lời chắc chắn đi. Nếu anh không có ý định kết hôn, vậy chúng ta… Vậy chúng ta…”
Chu Xuân Yến nghẹn ngào, không nói ra được hai chữ “Chia tay”. Tình cảm bao nhiêu năm qua không phải giả, chỉ cần nghĩ đến hai chữ kia thôi, cô ấy đã cảm thấy trái tim mình như bị d.a.o cắt rồi.
Nhưng hai người bọn họ không thể cứ ở bên nhau một cách không rõ ràng như vậy!
“Đương nhiên là anh có ý định kết hôn rồi.” Hoằng Quốc Nguyên vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y bạn gái: “Xuân Yến, anh thật lòng muốn sống với em cả đời.”
“Nếu anh muốn sống với em cả đời, vậy anh nói thử xem, sau này chúng ta phải sống thế nào?”
Vừa nhắc đến đề tài này, Hoằng Quốc Nguyên lập tức đỏ mặt: “Xuân Yến, anh nghĩ kỹ rồi, hay là chúng ta… Chúng ta thuê nhà để kết hôn.”
Thuê nhà để kết hôn, Chu Xuân Yến nhắm mắt, nói: “Thuê nhà kết hôn, trong tay anh có năm trăm đồng đúng là có thể trả được tiền thuê nhà hai ba tháng, nhưng còn bàn ghế, nồi niêu chén bát, chăn đệm gì đó, có thứ nào là không cần đến tiền không? Chúng ta đều làm việc trong cơ quan nhà nước, ít nhất cũng phải tổ chức một bữa tiệc kết hôn đơn sơ đúng không? Anh tính xem tất cả cần bao nhiêu tiền?”
Hoằng Quốc Nguyên không nói gì, Xuân Yến nói đều là sự thật, tất cả những khoản này cộng lại đúng là không phải số tiền nhỏ. Chỉ cần nghĩ tới chuyện này thôi, anh ta lại cảm thấy đau đầu rồi.
Nhà bà ngoại Xuân Yến giàu như vậy, không biết có thể… Không biết có thể…
Nhưng mà để nhà gái bỏ tiền ra, vậy khác nào anh ta đi ở rể? Hoằng Quốc Nguyên là người có lòng tự trọng cao, chắc chắn không bao giờ chịu mang tiếng đi ở rể.
Chu Xuân Yến không biết trong lòng bạn trai đã nghĩ đến vấn đề đi ở rể rồi, cô ấy uống mấy ngụm cà phê, do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Quốc Nguyên, anh có thể nói với em về gia đình anh không?”
Hoằng Quốc Nguyên cảm thấy hơi kỳ lạ, sao đột nhiên bạn gái lại hỏi vấn đề này nhỉ?
“Nếu chúng ta kết hôn thật, vậy sau này người nhà anh cũng chính là người nhà em rồi, em muốn tìm hiểu thêm về gia đình anh.” Chu Xuân Yến cười nói.
Bạn gái muốn tìm hiểu về gia đình mình là chuyện tốt, Hoằng Quốc Nguyên lập tức thao thao bất tuyệt kể về chuyện gia đình mình.
Càng nghe, trong lòng Chu Xuân Yến càng cảm thấy đáng sợ, rốt cuộc nhà họ Hoằng này là gia đình thế nào vậy, sao Hoằng Quốc Nguyên không hề cảm thấy có điều gì không đúng, còn rất tự hào về gia đình anh ta thế nhỉ?
Tuy trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt Chu Xuân Yến vẫn cười vui vẻ, không xuất hiện biểu cảm nào khác thờng.
“Quốc Nguyên, hiện tại tiền lương của anh trai anh vẫn giao cho mẹ anh bảo quản à?” Chu Xuân Yến hỏi.
Hoằng Quốc Nguyên nói: “Ừ, giao tiền lương cho mẹ mình bảo quản không phải rất bình thường sao?”
“Vậy tiền chị dâu anh kiếm được có giao cho mẹ chị ấy bảo quản không?”
“Gì cơ? Sao tiền lương của chị dâu anh lại phải giao cho mẹ chị ấy bảo quản?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chu Xuân Yến cười nói: “Chẳng phải anh bảo giao tiền lương cho mẹ mình bảo quản rất bình thường à? Em tưởng chị dâu anh cũng giao tiền lương của cho mẹ chị ấy bảo quản nữa.”
“Chuyện này sao giống nhau được.” Hoằng Quốc Nguyên phản bác: “Chị dâu anh đã gả đến nhà anh rồi, sao có thể giao tiền lương của mình cho mẹ chị ấy bảo quản.”
Đột nhiên Chu Xuân Yến rất muốn bật cười, không hiểu tại sao, tự dưng cô ấy lại cảm thấy Hoằng Quốc Nguyên trước mắt không còn tốt như những gì mình nghĩ nữa.
Giống như không đáng để bản thân sống với anh ta cả đời.
“Quốc Nguyên, chúng ta về đi.”
Hoằng Quốc Nguyên vội vàng uống sạch ly cà phê rồi đứng dậy đi cùng Chu Xuân Yến ra khỏi quán. Sau đó sẽ đi đâu tiếp, hai người trẻ tuổi đều không nói gì, cứ chậm rãi đi bộ như vậy trên đường cái.
“Xuân Yến, hay là chúng ta qua công viên bên kia ngồi một lát đi?” Hoằng Quốc Nguyên chỉ vào công viên cách đó không xa nói.
Chu Xuân Yến nhìn công viên gần đó, lắc đầu: “Hôm nay em hơi mệt, không muốn qua đó.”
Nghe thấy bạn gái kêu mệt, Hoằng Quốc Nguyên lập tức lo lắng, vội dựng xe đạp rồi chạy đến sờ thử lên trán côa ấy: “Sao lại mệt thế? Có phải bị sốt rồi không? Xuân Yến, hôm qua mấy giờ em mới ngủ? Ngủ không ngon giấc à? Đầu không nóng mà, ngoài mệt ra còn chỗ nào không thoải mái không? Hay là anh đưa em về trước nhé, để em nghỉ ngơi một lát xem sao, nếu vẫn thấy không thoải mái thì chúng ta phải mau chóng tới bệnh viện.”
Trước đây sở dĩ Chu Xuân Yến đồng ý yêu Hoằng Quốc Nguyên là vì anh ta luôn biết săn sóc, lúc nào cũng nôn nóng hỏi thăm bản thân. Lúc này thấy anh ta như vậy, trái tim vừa d.a.o động của Chu Xuân Yến lại trở nên kiên định, kiên định muốn sống với Hoằng Quốc Nguyên cả đời.
“Quốc Nguyên, em không sao, chắc là vì hôm qua ngủ không ngon giấc thôi. Anh đưa em về ký túc trước đi.”
“Được rồi, em bám chắc nhé, để anh đưa em về.”
Hoằng Quốc Nguyên ngồi lên xe đạp, anh ta đạp xe rất vững vàng, sợ Chu Xuân Yến.ngồi sau bị xóc nảy.
Chu Xuân Yến dựa đầu vào lưng anh ta, thở dài thật sâu.
Ở bên Quốc Nguyên, cô ấy sợ sau này mình sẽ vĩnh viễn rơi vào trong mâu thuẫn gia đình, nhưng bảo cô ấy chia tay Quốc Nguyên đi, cô ấy lại luyến tiếc.
Vân Chi
Tình cảm bao nhiêu năm không phải giả dối.
Ký túc xá Chu Xuân Yến đang ở là ký túc xá tập thể, ngoài nhân viên còn độc thân như côấy ra, cũng có một số ít người đã kết hôn sinh con rồi.
Nếu như chưa có nhà riêng, còn công tác đến tuổi thâm niên nhất định, thì có thể xin đơn vị phòng ký túc xá riêng.
Vừa lên lầu, Xuân Yến đã nghe thấy tiếng thét cuồng loạn, chói tai: “Họ Chu kia, ông nói đi, ông đem tiền cho ai rồi? Ông nói đi chứ?”
Người đang cãi nhau hình như là vợ của ông Chu đồng nghiệp trong đơn vị.
Ông Chu với vợ mình đã sống ở nơi này nhiều năm rồi, dạo gần đây đang định mua nhà riêng.
Một lúc lâu sau lại nghe thấy tiếng vợ ông Chu kêu lên: “Ông đưa hết tiền cho mẹ ông rồi? Ông thương mẹ ông vất vả sao không thương mẹ con tôi vất vả? Con cái chúng ta đã lớn như vậy rồi còn phải chen chúc trong một căn phòng với chúng ta, khó khăn lắm bây giờ mới tích cóp đủ tiền thanh toán đợt đầu, vậy mà ông lại cho người ta mượn, ông nói xem, mẹ ông cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”