Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 376: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (12)



Bên này, Chu Xuân Yến cúi đầu, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tiền không còn có thể kiếm lại, nhưng nếu tiền kiếm lại, lại bị mẹ ông Chu đòi mất thì sao? Không phải vợ ông Chu xót tiền, mà là tuyệt vọng. Ông Chu biết nghĩ cho mẹ ông ấy, biết nghĩ cho em trai ông ấy, nhưng lại không biết nghĩ cho bà ấy và con gái bọn họ, đứa trẻ lớn như vậy rồi vẫn phải sống cùng một phòng với cha mẹ, sao ông Chu không biết thương con bé chứ? Cha mẹ anh em chịu khổ thì đau lòng, vợ và con gái chịu khổ lại coi như không có gì, anh nói xem rốt cuộc ông Chu có coi mẹ con bọn họ là người nhà không?”

Hoằng Quốc Nguyên không nói gì.

Chu Xuân Yến nói tiếp: “Lúc em còn ở nông thôn, cũng có nhà như vậy, không coi vợ con của mình là người nhà, chỉ coi cha mẹ, anh chị em là người nhà. Khi đó em còn không hiểu vì sao lại có chuyện như vậy, bây giờ thì em hiểu rồi. Vợ con mới sống cùng bao lâu chứ, cha mẹ và anh chị em thì đã ở bên từ nhỏ, đương nhiên phải quan trọng hơn rồi.”

Hoằng Quốc Nguyên vẫn không nói gì, chỉ yên lặng đi bên Chu Xuân Yến. Bọn họ ra ngoài cả buổi sáng, nhưng không đi đâu hết mà ngồi trên ghế đá công viên ngắm phong cảnh.

Chu Xuân Yến không muốn nói chuyện, Hoằng Quốc Nguyên cũng không muốn nói chuyện.

Gần đến giữa trưa, Chu Xuân Yến đứng dậy trước: “Quốc Nguyên, em về trước đây, anh suy nghĩ cho kỹ càng đi xem rốt cuộc sau này hai chúng ta phải sống thế nào.”

Chu Xuân Yến ngồi lên xe đạp, không về thẳng ký túc xá, mà tới chỗ Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân vẫn đang ở văn phòng, trong nhà chỉ có mình Lý Tam Thuận. Thấy cháu ngoại tới, Lý Tam Thuận vội vàng buông công việc trong tay xuống: “Xuân Yến, cháu tới đấy à? Ơ, làm sao vậy? Sao vành mắt lại đỏ hồng thế?”

Chu Xuân Yến dụi dụi mắt, nói: “Ông ngoại, cháu không sao, chắc là khi đạp xe đến đây bị gió thổi cay mắt thôi.”

Vân Chi

“Không sao thật chứ?”

“Không sao thật. Ông ngoại, cháu về phòng trước nhé.”

“Ừ, đi đi.”

Chu Xuân Yến quay về phòng mình, chỉ một lát sau đã xuống dưới.

“Ông ngoại, cháu ra ngoài đây, trưa nay không cần đợi cháu về ăn cơm đâu.”

“Sao vừa tới đã đi rồi thế? Không ở lại ăn cơm thật à?”

Chu Xuân Yến xua tay: “Ông ngoại, cháu không ăn cơm đâu.”

Hiện tại cô ấy đã vui vẻ hơn lúc vừa tới nhiều rồi, Lý Tam Thuận cũng không biết đứa nhỏ này làm sao mà vừa về phòng một chuyến, khi xuống dưới đã trở nên vui vẻ rồi.

“Vậy tối còn về không?”

“Có ạ, ông ngoại nấu cả cơm cháu nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Chu Xuân Yến về phòng một lát, không muốn bản thân tiếp tục đắm chìm trong bầu không khí thế này nữa, đột nhiên cô ấy nhớ tới mình có thể đi học lái xe mà. Bà ngoại từng khuyên cô ấy từ lâu, bảo cô ấy học lái xe đi, sau khi có bằng lái, bà ngoại sẽ tặng cô ấy một chiếc xe. Trước đây cô ấy luôn nghĩ con gái học lái xe cũng vô dụng, hơn nữa, cô ấy đi làm ở ngay tỉnh thành, cách nhà không xa lắm, có xe đạp là được rồi. Nhưng bây giờ cô ấy suy nghĩ thông suốt rồi. Vì sao con gái không thể học lái xe chứ? Lấy được bằng lái xe rồi, mình thích đi đâu thì lái xe tới đó, chẳng phải rất sảng khoái sao?

Thật ra trước đây cô ấy không học lái xe, một phần còn vì Hoằng Quốc Nguyên, cô ấy không muốn tạo cho Hoằng Quốc Nguyên áp lực quá lớn. Hoằng Quốc Nguyên đạp xe đạp, cô ấy lại lái xe ô tô, lỡ như trong lòng Hoằng Quốc Nguyên cảm thấy không thoải mái thì sao?

Bây giờ đã quyết định sẽ chia tay Hoằng Quốc Nguyên rồi, cô ấy không cần nghĩ nhiều nữa, học lái xe xong sẽ được bà ngoại tặng cho một chiếc xe, lái ra ngoài có thể diện biết mấy.

Biết cháu gái tới rồi lại đi, Lưu Đại Ngân cũng nói thầm: Sao Xuân Yến lại về nhà thế nhỉ? Về nhà rồi sao chưa nói tiếng nào đã chạy đi rồi? Nhưng mà con bé nói tối nay sẽ về ăn cơm, đến lúc đó hỏi thẳng con bé không phải được rồi sao.

Học lái xe không phiền phức lắm, chỉ cần nộp tiền vào trường dạy lái là được. Trường dạy lái xe đưa cho Chu Xuân Yến một quyển sách bảo cô ấy mang về tìm hiểu trước. Thấy thời gian vẫn sớm, Chu Xuân Yến còn đi dạo một vòng rồi mới về nhà.

Mấy năm nay vì tích cóp tiền, cô ấy không chi tiêu cho bản thân quá nhiều. Bây giờ cô ấy nghĩ thoáng rồi, Hoằng Quốc Nguyên đã không suy nghĩ cho tương lai của hai người bọn họ như vậy, thì cô ấy còn nghĩ nhiều làm gì.

Dạo quanh tỉnh thành một vòng, Chu Xuân Yến mua không ít thứ, cộng thêm tiền phí đăng ký học lái xe, tiền tiết kiệm trong tay cô ấy lập tức bị tiêu mất gần một phần ba.

Không thể không nói, cảm giác tiêu tiền thật sự rất sướng, chẳng trách trên sách báo thường viết, thích đi dạo phố là bản tính của phụ nữ. Sáng mai cô ấy phải đi rút một ít tiền tiết kiệm nữa, rồi tới trung tâm thương mại mua cho mình một bộ mỹ phẩm dưỡng da và một bộ đồ trang điểm tốt mới được. Mấy năm qua vì tích cóp tiền, đồ trang điểm của cô ấy chỉ có mỗi thỏi son môi, mỹ phẩm dưỡng da cũng chỉ dùng kem chống nắng, đúng là tự ngược đãi bản thân rồi.

Bây giờ cô ấy đã nghĩ thoáng hơn, tiền cứ tiêu trên người mình mới tốt, mới thoải mái.

Khi cô hát ngâm nga về đến nhà, bà ngoại không có nhà, ông ngoại cũng không thấy, không biết bọn họ đi đâu rồi. Nhưng mà có dì út ở nhà. Trông thấy Chu Xuân Yến, Lý Ngẫu Hoa cười hỏi: “Xuân Yến, về rồi đấy à?”

Chu Xuân Yến cũng cười nói: “Dì út, dì ăn bánh ngọt không? Cháu vừa mua từ Hạnh Hoa Lâu đó.”

“Có, cho dì hai cái.”

Sau khi ly hôn, Lý Ngẫu Hoa đã vứt chuyện với Khương Ngọc Lai ra sau đầu, tâm thái càng ngày càng tốt lên, vẻ ngoài cũng trẻ ra vài tuổi.

Ăn bánh ngọt xong, Lý Ngẫu Hoa hỏi: “Xuân Yến, cháu với bạn trai cháu thế nào rồi? Hai đứa định kết hôn trong nửa năm tới à? Định mua nhà ở đâu?”

Chu Xuân Yến buông miếng bánh ngọt, hơi ngập ngừng: “Dì út, cháu định chia tay Hoằng Quốc Nguyên.”

Lý Ngẫu Hoa rất giật mình: “Chia tay, vì sao? Chẳng phải tình cảm giữa hai đứa luôn rất tốt à?”

“Dì út, cháu thương lượng chuyện kết hôn với anh ấy, anh ấy nói trên người anh ấy chỉ có năm trăm đồng. Cháu hỏi anh ấy tiền lương mấy năm nay đâu cả rồi, sao chỉ tích cóp được chút tiền như vậy, anh ấy nói em trai kết hôn, cho em trai hết tiền rồi.”

Nói xong, Chu Xuân Yến cắn một miếng bánh ngọt, vành mắt lại đỏ lên: “Dì út, cháu vì tương lai của hai đứa mà ăn mặc cần kiệm, tiền lương và tiền bà ngoại cho cháu đều tiết kiệm lại, nhưng anh ấy thì sao? Chưa nói tiếng nào đã đưa hết tiền cho người nhà anh ấy rồi. Anh ấy có nhớ chúng cháu cũng đang chuẩn bị kết hôn không? Anh ấy có nghĩ cho tương lai của chúng cháu không?”

Giống như đã tìm được người có thể tâm sự, Chu Xuân Yến nói tiếp: “Vốn dĩ cháu đã dự định sẽ ở bên anh ấy cả đời, nhưng hôm qua vợ ông Chu trong đơn vị cháu tự tử vì ông Chu đưa tiền mua nhà của bọn họ cho mẹ ông ấy. Cháu nhìn vợ ông Chu như thấy được bản thân sau này. Hoằng Quốc Nguyên cũng giống ông Chu, không hề coi vợ con mình là người nhà, chỉ có cha mẹ, anh chị em mới là người nhà. Vì cha mẹ, vì anh chị em, bọn họ có thể hy sinh vợ con mình, cháu không muốn sống cả đời với người như vậy.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com