Hoằng Quốc Nguyên chính là kiểu “Rúc váy mẹ” mà đời sau miêu tả, sống cùng người đàn ông như vậy, người khổ nhất chính là vợ của bọn h.
Vân Chi
Lưu Đại Ngân vẫn chưa biết cháu ngoại đã quyết định sẽ chia tay Hoằng Quốc Nguyên. Phải biết rằng, trong quyển sách kia viết, rất nhiều lần cuộc hôn nhân của Chu Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên gặp phải nguy cơ đổ vỡ, nhưng kết quả đều không vấn đề gì, cuối cùng bọn họ vẫn bên nhau.
Mãi cho đến khi cháu ngoại bị ung thư, Hoằng Quốc Nguyên mới nhận ra bản thân đã sai lầm, mới đưa mẹ mình về quê.
Nhưng mà như vậy thì có ích lợi gì chứ? Như vậy có thể chữa khỏi bệnh ung thư sao? Như vậy có thể xoá nhoà những đau khổ mà cháu ngoại bà ấy từng phải chịu sao?
Kiếp trước đến cuối cùng bọn họ vẫn không ly hôn, vướng bận lớn nhất chính là con gái của bọn họ. Chu Xuân Yến là một cô gái rất truyền thống, cho rằng con cái phải có một gia đình hoàn chỉnh mới hạnh phúc.
Lưu Đại Ngân vô cùng không tán đồng ý kiến này, tình cảm giữa vợ chồng không tốt, thường xuyên cãi nhau, mới là thương tổn lớn nhất đối với con trẻ.
Hiện tại Chu Xuân Yến vẫn chưa kết hôn, đương nhiên cũng chưa có con. Cô ấy với Hoằng Quốc Nguyên chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái, chia tay dễ hơn ly hôn nhiều.
Bước đầu tiên Lưu Đại Ngân muốn làm chính là khuyên cháu ngoại ly hôn Hoằng Quốc Nguyên, bước thứ hai chính là thay đổi suy nghĩ của Chu Xuân Yến, nếu cô ấy vẫn giữ tính tình mềm yếu của mình, dù không có Hoằng Quốc Nguyên thì cuộc sống sau này cũng dễ bị thiệt thòi.
Nghe Chu Xuân Yến tâm sự xong, Lý Ngẫu Hoa nẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Xuân Yến, nên chia tay hay không cháu tự quyết định là được. Nhưng mà cháu nói đúng, nếu đàn ông chỉ biết nghĩ cho cha mẹ, anh chị em nhà mình, vậy thì ai làm vợ đối phương đều phải sống cuộc sống vô cùng buồn bực. Rất nhiều người đàn ông đều mang tư tưởng này, cho rằng vợ mình chịu thiệt một chút thì có sao đâu, cha mẹ, anh chị em trong nhà mới là người thân nhất của mình, giúp đỡ bọn họ một chút mới là lẽ phải. Nhưng có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, đàn ông không tôn trọng mình, có thứ gì tốt cũng đưa hết cho người ngoài, ai nuốt nổi cơn giận này? Nếu như có con rồi lại càng phiền phức hơn, giống như nhà ông Chu mà cháu kể đấy, con nhà mình chưa có phòng riêng thế mà còn đưa tiền cho em trai mua nhà trước.”
“Dì út, cháu thì nghĩ thế này. Nếu về sau chúng cháu có con rồi, Hoằng Quốc Nguyên vẫn trợ cấp cho nhà anh ta như bây giờ, thì ai nuôi con của chúng cháu? Cháu không muốn biến mình thành người giống vợ ông Chu, suốt ngày phải sống trong oán hận, mài mòn sạch sẽ tình cảm tốt đẹp trước kia.”
Chu Xuân Yến đã quyết tâm sẽ chia tay rồi: “Dì út, bây giờ chia tay sẽ tốt hơn cho cả hai chúng cháu, sau này chúng cháu vẫn nhớ được điểm tốt của đối phương. Nếu như kết hôn, sống cuộc sống cứ hai ba ngày lại cãi nhau một trận, chỉ cần Hoằng Quốc Nguyên còn nghe mẹ mình răm rắp, thì cuộc sống hôn nhân của cháu và anh ấy sẽ không hạnh phúc được.”
Chu Xuân Yến đã suy nghĩ thông suốt rồi, cũng đã quyết tâm sẽ chia tay Hoằng Quốc Nguyên, nhưng mà nói ra thế nào cũng là cả một vấn đề.
Cô ấy và Hoằng Quốc Nguyên đã ở bên nhau nhiều năm, bây giờ chia tay, phải lấy lý do gì mới tốt đây.
Hai ngày sau đó Chu Xuân Yến đều ỉu xìu, cô ấy và Hoằng Quốc Nguyên không liên lạc với nhau nên không hề biết bà Hoằng đã tới tỉnh thành rồi, là cố ý tới để gặp cô “con dâu tương lai” này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hai ngày qua Chu Xuân Yến vẫn luôn ở lại chỗ Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân tranh thủ thời gian, cứ khi nào rảnh rỗi là lại tiến hành “Giáo dục tư tưởng” cho Chu Xuân Yến. Nói về nam nữ bình đẳng, nói phụ nữ phải biết đối xử tốt với bản thân, gặp chuyện không vừa lòng nên phản bác lại thì phải phản bác lại, đừng vì đối phương là người lớn mà cố kỵ.
Sau khi được Lưu Đại Ngân dạy dỗ, nhận thức của Chu Xuân Yến cũng dần dần thay đổi, đặc biệt là thái độ với người lớn. Từ nhỏ Chu Xuân Yến đã được dạy phải lễ phép với người lớn, người lớn có nói gì cũng không được tranh luận, nhưng Lưu Đại Ngân lại dạy cô ấy, nếu người lớn ăn nói quá đáng, vậy thì phản bác lại, không cần để ý đến thể diện của đối phương.
Hôm nay Chu Xuân Yến vừa ra khỏi đơn vì thì trông thấy một bà cụ và hai người trẻ tuổi đang đứng trước cổng, nhìn thấy Chu Xuân Yến ra ngoài, bà cụ cười tủm tỉm bước đến hỏi: “Cháu là Xuân Yến phải không?”
Chu Xuân Yến không nói thẳng là phải hay không, mà nghi hoặc hỏi lại: “Bác là?”
Bà ta cười nói: “Bác là mẹ của Hoằng Quốc Nguyên.”
“Bác là mẹ của anh Quốc Nguyên?”
Trong lòng Chu Xuân Yến càng nghi hoặc hơn, bản thân cô ấy chưa từng gặp mẹ của Hoằng Quốc Nguyên lần nào, sao bà ta lại nhận ra mình nhỉ?
Có lẽ đã nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Chu Xuân Yến, bà Hoằng cười tủm tỉm nói: “Bác từng xem qua ảnh chụp của cháu, lần này tới tỉnh thành là cố ý qua đây gặp cháu một lần.”
Chu Xuân Yến đành hỏi: “Bác gái, anh Quốc Nguyên đâu ạ?”
“Quốc Nguyên vẫn chưa tan làm, bác tới tìm cháu vì có vài lời muốn nói với cháu.”
Trong lúc bà Hoằng bước tới nói chuyện với Chu Xuân Yến, hai người trẻ tuổi ở bên cạnh kia không nhịn được cũng quan sát cô ấy, thi thoảng lén lút nói chuyện với nhau.
Chu Xuân Yến không muốn ở chung một chỗ với bà Hoằng, bèn nói: “Bác gái, bác ở đây chờ cháu một lát nhé, cháu đi gọi điện thoại cho anh Quốc Nguyên.”
Không đợi bà Hoằng nói gì thêm, Chu Xuân Yến đã quay trở lại đơn vị. Chắc là lúc này Hoằng Quốc Nguyên vẫn chưa tan làm, gọi điện thoại qua chắc vẫn tìm được anh ta.
Trông thấy Chu Xuân Yến chưa đợi mình đồng ý đã chạy mất, bà Hoằng hơi mất hứng. Chu Xuân Yến này sao lại không biết lễ phép như vậy nhỉ? Sao lại bỏ bà ta đứng đây một mình rồi chạy luôn như thế chứ?
Nói về lễ phép, thật ra hành động của bà Hoằng còn thiếu lễ phép hơn. Con trai bà ta vẫn chưa chính thức dẫn cô ấy về nhà giới thiệu, bà ta đã chạy tới tìm cô ấy rồi, căn bản không giống cách làm của phụ huynh trong nhà.