Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 380: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (16)



Vốn dĩ Hoằng Quốc Nguyên đang tức giận, nhưng thấy bạn gái nhận lỗi dứt khoát như vậy, anh ta cũng hết giận phần nào.

Đúng vậy, trong mắt Hoằng Quốc Nguyên, Chu Xuân Yến gật đầu tán đồng chính là đang nhận lỗi với mẹ mình.

Bà Hoằng coi như vừa lòng với thái độ của Chu Xuân Yến, xem ra cô con dâu tương lai này vẫn còn thuốc chữa, sau khi kết hôn dạy bảo cẩn thận vẫn có thể trở thành một cô con dâu tốt.

Nghĩ vậy bà Hoằng lại bắt đầu truyền thụ cho Chu Xuân Yến những “Phẩm tính” cần thiết của một cô con dâu tốt như cần cù tiết kiệm, hiếu thảo với cha mẹ, thương yêu người nhà gì đó… Tất cả bà ta đều nói một lần.

Bà Hoằng nói, Chu Xuân Yến mỉm cười lắng nghe, thi thoảng còn gật đầu.

Đợi đến khi bà Hoằng truyền thụ xong, Chu Xuân Yến còn săn sóc bảo bà ấy: “Bác gái, bác nói nhiều như vậy, uống chút nước trái cây trước để giải khát đi.”

Đợi bà Hoằng uống cạn ly nước trái cây, Chu Xuân Yến lại vẫy tay với nhân viên phục vụ, gọi cho bà Hoằng thêm một ly nữa.

“Xuân Yến, đừng gọi nữa, thứ này đắt như vậy, không được tiêu tiền lung tung.” Thật ra bà Hoằng vẫn chưa đã thèm, nước trái cây này thật sự quá ngon, còn ngon hơn nước có ga vị quýt nhiều, nhưng mà thứ này đắt như vậy, gọi thêm ly nữa lại lãng phí tiền.

Chu Xuân Yến cười nói: “Bác gái, một ly nước trái cây thôi mà, hiếm khi bác tới tỉnh thành, cháu phải chiêu đãi bác chu đáo chứ.”

Nhân viên phục vụ mang một ly nước trái cây mới lên, ly cà phê của Chu Xuân Yến vẫn chưa vơi đi nhiều lắm: “Quốc Nguyên, anh đã ghi nhớ kỹ những lời bác gái vừa nói chưa? Đều là lời bác gái dạy bảo đó, nếu chúng ta kết hôn thật, anh phải làm theo hết đấy nhé.”

Câu nói này giống một tiếng sấm vang trời nổ ầm ầm trong lỗ tai bà Hoằng, rõ ràng bà ta vừa nói về bổn phận của con dâu, liên quan gì tới con trai nhà mình chứ?

Hôm nay Xuân Yến làm sao vậy, sao cứ liên tục chèn ép mình thế nhỉ?

Đến lúc này cuối cùng Hoằng Quốc Nguyên không nhịn nổi nữa. Anh ta hỏi: “Xuân Yến, em nói vậy là có ý gì?”

Chu Xuân Yến tỏ vẻ kinh ngạc, biểu cảm trên mặt rất ngây ngô khó hiểu: “Có ý gì là sao?”

Hoằng Quốc Nguyên chưa nói lời nói, bà Hoằng đã không nhịn được, nói trước: “Xuân Yến, lời bác vừa nói là bổn phận của người làm vợ, làm con dâu, liên quan gì tới Quốc Nguyên?”

Chu Xuân Yến nghiêng đầu, trợn tròn mắt: “Bác gái, hiếu thảo với cha mẹ đâu phải chỉ là bổn phận của phái nữ, đàn ông cũng phải hiếu thảo đúng không? Đàn ông cũng phải chăm chỉ cần cù chứ, như nhà cháu dù nam hay nữ đều phải làm việc nhà. Bác gái, đến lãnh đạo quốc gia còn nói nam nữ bình đẳng cơ mà, chẳng lẽ những việc này chỉ phụ nữ mới làm được, còn đàn không thì không sao? Nếu cháu kết hôn, thì chồng cháu chắc chắn cũng phải làm việc nhà. Cháu hiếu thảo với cha mẹ chồng thế nào, thì chồng cháu phải hiếu thảo với cha mẹ vợ như vậy. Còn về thân thích hai bên, tất cả đều đối xử bình đẳng. Quốc Nguyên, anh thấy em nói có đúng không?”

Hoằng Quốc Nguyên không nói gì.

Lúc này bà Hoằng cũng hiểu rồi, rõ ràng là Chu Xuân Yến này đang muốn bà ta không thoải mái đây mà.

Bà ta vỗ mạnh xuống bàn, giọng nói kích động: “Nhà họ Hoằng chúng tôi không có chuyện đàn ông làm việc nhà, đó đều là việc của phụ nữ. Tôi nuôi con trai tôi học hành tử tế, để nó có được tiền đồ rộng mở, nó còn phải làm việc lớn, việc nhà không phải phận sự của nó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Giọng Chu Xuân Yến rất thờ ơ: “Không làm việc nhà cũng được ạ, đợi Quốc Nguyên có tiền đồ rồi, anh ấy thuê hai người giúp việc là được, như vậy chúng cháu đều không cần làm vệc nhà.”

Lời Chu Xuân Yến hoàn toàn không có tính công kích, nhưng lại như mũi kim đ.â.m vào lòng bà Hoằng không nể tình chút nào.

Vân Chi

Bà Hoằng có hai cô con dâu, chưa đứa nào dám ăn nói với bà ta như vậy, Chu Xuân Yến này là người đầu tiên.

“Xuân Yến, theo quy củ của nhà họ Hoằng chúng tôi, đàn ông phải phấn đấu bên ngoài, không phải làm việc nhà, phụ nữ ở nhà làm việc, chăm con.”

Chu Xuân Yến cười nhạt: “Bác gái, cháu sinh ra dưới ngọn cờ cách mạng, lớn lên trong cải cách, tiếp thu nền giáo dục xã hội chủ nghĩa, trong thời đại nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Trung Quốc mới đã thành lập nhiều năm như vậy rồi, hiến pháp còn viết rõ nam nữ bình đẳng, sao bác gái vẫn mang tư tưởng cổ hủ như vậy?”

Khi nói ra lời này, trên mặt Chu Xuân Yến vẫn luôn cười tủm tỉm, không giống đang tranh cãi lời bà Hoằng mà giống như đang tâm sự với bà ta vậy.

“Quốc Nguyên, anh nói đi, có phải trong hiến pháp nước ta viết rõ nam nữ bình đẳng không? Vậy thì vì sao phụ nữ phải làm việc nhà, còn đàn ông thì không phải làm?”

Hoằng Quốc Nguyên trừng mắt với Chu Xuân Yến: “Xuân Yến, sao em lại biến thành người thế này?”

“Người thế nào? Chẳng lẽ anh định sau khi kết hôn với tôi, anh sẽ không làm việc nhà, tất cả việc nhà đều nhường hết cho tôi sao? Tôi không ngờ con người anh lại mang tư tưởng phong kiến như vậy đấy, thế có phải anh còn định bắt tôi phải sinh được con trai không?”

Cuối cùng cuộc gặp mặt này tan rã trong không vui, Chu Xuân Yến trở lại ký túc xá, thu dọn vài bộ quần áo, rồi xách túi hành lý về nhà Lưu Đại Ngân.

Lần này coi như hoàn toàn vạch mặt với Hoằng Quốc Nguyên rồi, chỉ còn chờ nói ra hai chữ “Chia tay” thôi.

Hoằng Quốc Nguyên không tới tìm Chu Xuân Yến, để cô ấy bình tĩnh vài ngày.

Nhưng mà, nên tới vẫn sẽ ới.

Hôm nay Chu Xuân Yến vừa ra khỏi cơ quan đã trông thấy Hoằng Quốc Nguyên đang đứng trước cửa. Dưới chân anh ta đã có vài cái đầu mẩu thuốc lá, xem ra đã đợi một lúc rồi.

Cơ quan của Hoằng Quốc Nguyên thường tan làm muộn hơn Chu Xuân Yến, chắc là anh ta xin nghỉ để tới đây.

Câu đầu tiên Hoằng Quốc Nguyên nói khi gặp Chu Xuân Yến chính là: “Mẹ anh về rồi.”

“Ừ.”

“Hôm đó mẹ anh rất khó chịu, bà ấy không ngờ…”

Chu Xuân Yến ngắt lời anh ta: “Em cũng rất khó chịu, em vẫn luôn cho rằng chúng ta tâm đầu ý hợp, nhưng không ngờ, tam quan của chúng ta lại khác nhau như vậy. Hoá ra trong lòng anh, làm việc nhà, hiếu thảo với cha mẹ đều là việc của phụ nữ. Em vẫn luôn cho rằng tam quan của chúng ta giống nhau, hoá ra lại khác xa nhau như vậy.”

“Quốc Nguyên, chúng ta chia tay đi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com