Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 397: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (15)





Bọn họ vẫn chưa ăn xong, cảnh sát Từ đã dẫn ba người nữa đến.

Người đi theo cảnh sát Từ vào phòng đều mặc thường phục, bọn họ không có dáng người cao lớn, vẻ mặt chính khí, vừa nhìn đã biết không phải quân nhân cũng là cảnh sát như cảnh sát Từ, mà là kiểu ném vào trong đám đông sẽ không dễ dàng ghi nhớ diện mạo.

Nói cách khác, đều là người nhìn rất bình thường.

Đám người Lưu Đại Ngân vội vàng đứng dậy, cảnh sát Từ chỉ vào ba người phía sau, nói: “Ba đồng chí này là người cấp trên phái tới xử lý chuyện xảy ra hôm nay, các anh chị kể lại hết những điều mình bếp cho bọn họ thêm lần nữa đi.”

Cảnh sát Từ chưa giới thiệu ba người này tên là gì, đám người Lưu Đại Ngân cũng không hỏi, cứ theo lời cảnh sát Từ nói, kể lại từ đầu đến cuối những gì mình biết một lần.

Khi cảnh sát Từ nghe bọn họ nói, lông mày càng nhăn càng chặt, nhưng ba người này nghe thấy câu chuyện ly kỳ như vậy, sắc mặt lại không thay đổi chút nào.

Lưu Đại Ngân không nhịn được thầm nghĩ, có lẽ trước kia ba người này cũng từng gặp phải chuyện quỷ dị rồi, cho nên hôm nay nghe thấy chuyện như vậy mới không cảm thấy kinh ngạc.

Đợi người trong phòng đều nói xong những gì mình nhìn thấy, mình suy đoán, một người chỉ vào máy tính, nói: “Bật máy tính lên, để chúng tôi xem video ghi hình.”

Thư ký bước đến bật máy tính lên, sau đó không nói câu nào, yên lặng lui ra sau lưng Lưu Đại Ngân.

Tuy rằng dung mạo của ba người này rất bình thờng, nhưng khi bọn họ nhìn thẳng vào mình, thư ký lại cảm thấy rất áp lực.

Vân Chi

Thư ký nói thầm, mình cũng coi như người từng trải qua sóng to gió lớn, rất nhiều lần từng diễn thuyết trước đám đông, được mấy ngàn đôi mắt nhìn chăm chú rồi, sao áp lực còn không lớn bằng áp lực ba người này gây ra thế nhỉ?

Vừa rồi khi đi qua ba người, thư ký đã cảm thấy chân mình nhũn ra rồi. Khí tràng của ba người kia mạnh mẽ thật đấy, bao nhiêu năm qua, anh ta chỉ thấy khí trạng như vậy trên người một lão chiến binh từng lên chiến trường g.i.ế.c giặc ở thôn mình.

Lẽ nào ba người này cũng từng g.i.ế.c người?

Nghĩ đến điều này, thư ký cảm thấy hình như chân mình lại nhũn hơn rồi.

Người trong phòng đều nhìn về phía màn hình máy tính không lớn lắm kia, không ai lên tiếng, giống như sợ ảnh hưởng đến người đang ngồi trước màn hình.

Xem xong toàn bộ video theo dõi, người đàn ông lớn tuổi nhất trong ba người, nói: “Chúng tôi mang hết số video theo dõi này đi được chứ?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Đương nhiên là được rồi.”

“Khi chuyện này phát sinh, có ai trong số các anh chị có mặt ở hiện trường không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Thầy của Tiểu Trịnh, ông Trương và ông Triệu đều nói: “Ba người chúng tôi ở hiện trường.”

“Lúc ấy các anh có thấy mấy thứ này bay tới bay lui không?”

Ông Trương nói: “Không thấy, không chỉ chúng tôi, sợ là tất cả mọi người ở hiện trường đều không nhìn thấy. Bởi nếu có ai trông thấy mấy cái bình này bay tới bay lui giữa không trung chắc chắn đã kinh ngạc thốt lên thành tiếng rồi. Dù sao cuộc thi của chúng tôi cũng là cuộc thi đầu bếp chứ không phải thi ảo thuật.”

“Chúng tôi sẽ mang cả chiếc máy tính này về. Tiểu Trần, cậu lấy hiệp nghị bảo mật ra đây, để bọn họ xem rồi ký tên vào.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã nghĩ tới từ trước, khả năng sẽ phải ký hiệp nghị bảo mật, dù sao chuyện hôm nay cũng quá quỷ dị, truyền ra ngoài sẽ không tốt.

“Đã ký hiệp nghị bảo mật rồi, các anh chị nhớ phải tuân thủ điều lệ quy định trên đó, không đợc nói cho bất kỳ ai chuyện hôm nay, bao gồm cả cha mẹ, vợ con của mình. Nếu chuyện hôm nay bị lan truyền ra ngoài, các anh chị sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Ra khỏi cánh cửa này rồi, các anh chị hãy quên hết chuyện hôm nay đi, coi như nó chưa từng xảy ra.”

Đám người Lưu Đại Ngân vội gật đầu, chuyện này không phải nói chơi, quốc gia không cho phép nói ra ngoài, nếu không nghe theo thì cứ chờ bị bắt lại đi.

“Chúng tôi hiểu rồi, nhất định sẽ không nói ra ngoài.”

“Đồng chí cảnh sát, các anh cứ yên tâm, trong lòng chúng tôi đều hiểu.”

“Tôi thề, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, ngay cả người nhà thân thiết nhất tôi cũng không nói.”

“Tôi cũng thế, dù nằm mơ tôi cũng sẽ ngậm chặt miệng, sẽ không nói ra ngoài đâu.”

“Vậy thì tốt.” Cảnh sát Từ nói: “Chúng tôi đi trước đây, nếu có việc gì cần, tôi sẽ liên hệ với mọi người sau.”

Đám người Lưu Đại Ngân lo lắng bất an tễn đám người cảnh sát Từ ra về. Lưu Đại Ngân nói: “Chúng ta cũng về nh đi, coi như chưa từng phát sinh chuyện này, nhất định phải giữ bí mật.”

Không cần Lưu Đại Ngân nói, bọn họ đều biết nên làm thế nào rồi.

“Tổng giám đốc Lưu, ngài cứ yên tâm, chúng tôi đều không ngốc, biết nên làm thế nào. Chuyện xảy ra hôm nay quá quỷ dị, chúng ta đừng nhắc đến nữa, từ giờ trở đi coi như chưa từng có chuyện này.”

“Ừ, cứ quên hết đi thì hơn, nói chung trời có sập xuống thì có quốc gia gánh vác rồi, chúng ta cứ làm tốt bổn phận của mình là được.”

“Tôi sẽ giấu kín chuyện xảy ra hôm nay trong tận đáy lòng, Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi về trước nhé.”

Ông Trương hỏi thêm: “Tổng giám đốc Lưu, ngài xem cuộc thi đầu bếp của chúng ta có nên tiếp tục không?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Đương nhiên phải thi tiếp chứ, có xảy ra chuyện gì đâu, sao lại dừng lại?”

“Ừ nhỉ.” Ông Triệu nói: “Cuộc thi đầu bếp của chúng ta không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sao lại không tiếp tục.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com