Thương lượng xong, Tiểu Trịnh và thầy của cậu ấy rời khỏi phòng nghỉ cùng ông Trương và ông Triệu.
Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận cũng đứng dậy, nói: “Thư ký Hạ, tôi cho cậu nghỉ nửa ngày, chiều nay không cần tới công ty, cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc cậu cũng mệt mỏi lắm rồi.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lưu.”
Về đến nhà, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận khóa trái cửa phòng lại, lấy máy quay phim ra khỏi két sắt, Lý Tam Thuận cầm bản hướng dẫn sử dụng lên xem trước, sau đó bắt đầu xoá bỏ đoạn phim đã quay.
Lưu Đại Ngân mang một cái búa đến, nói: “Cần gì phải phiền toái như vậy, trực tiếp đập hỏng cái máy quay này đi chẳng phải được rồi sao.”
Lý Tam Thuận hơi tiếc tiền: “Cái máy này tận mấy vạn đấy, đập đi thì phí quá.”
“Cứ đập đi, lỡ xoá không sạch thì sao?” Lý Tam Thuận lấy thẻ nhớ ra, bẻ vài cái nát chiếc thẻ nhớ. Lưu Đại Ngân vung cái búa lên đập mạnh xuống chiếc máy quay phim trên mặt đất.
Chỉ sau vài phút, chiếc máy quay phim đã không còn hình dạng ban đầu rồi, sợ chưa hỏng hẳn, Lý Tam Thuận còn bỏ chiếc thẻ nhớ đã vỡ thành mấy mảnh vào bồn cầu.
“Xong rồi, làm sạch sẽ như vậy, sẽ không ai biết bên trong từng có thứ gì.”
Lâu rồi không làm việc thể lực, vừa vung cái búa kia mấy cái Lý Tam Thuận đã thấy hơi mệt rồi: “Đại Ngân, bà nghĩ quốc gia có xử lý tên Lý Quân Nhạc kia không?”
Vân Chi
Lưu Đại Ngân ngồi xuống cạnh ông ấy, nắm tay ông ấy để tiếp thêm sức mạnh cho nhau: “Đương nhiên sẽ giải quyết rồi. Ông thấy ba người cảnh sát Từ mang đến không, vừa nhìn đã biết bọn họ không phải cảnh sát bình thường rồi. Bọn họ còn mang cả máy tính đi, chứng minh bọn họ để ý đến chuyện này. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, chắc chắn có thể nhìn ra sự nguy hiểm của Lý Quân Nhạc, sao quốc gia có thể để cậu ta nhởn nhơ làm xằng làm bậy bên ngoài.”
“Ừ, lãnh đạo quốc gia đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không quan tâm tới Lý Quân Nhạc.” Lý Tam Thuận nắm lấy tay Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, đợi giải quyết xong chuyện này rồi, chúng ta lên chùa thắp hương đi. Bà xem, nhà chúng ta gặp hạn g vậy, sao lúc nào cũng xảy ra chuyện thế? Còn lần nào cũng là pháo hôi, có phải dính phải thứ gì không tốt rồi không?”
“Tôi lại không nghĩ như vậy.” Lưu Đại Ngân nói: “Ông xem, tôi có thể mơ thấy trước chuyện sẽ xảy ra, đây chẳng phải chuyện tốt à? Nếu chúng ta không biết gì cả, chẳng phải thứ chờ đợi chúng ta sẽ là vận mệnh pháo hôi sao?”
“Tuy rằng mơ thấy trước như vậy là chuyện tốt, nhưng mà… Nhưng mà quá thường xuyên. Người trong nhà chúng ta sắp thành pháo hôi một lượt rồi.”
Từ “Pháo hôi” này Lý Tam Thuận học từ Lưu Đại Ngân, nhà bọn họ bị nhiều “Nhân vật chính” xử lý như vậy, chẳng phải pháo hôi thì là gì.
“Vận mệnh pháo hôi không có gì đáng sợ, chẳng phải vẫn còn chúng ta sao? Chỉ cần chúng ta còn sống ngày nào, chúng ta sẽ bảo vệ tốt bọn nhỏ đến ngày đó.”
“Đại Ngân, bà nói đúng, tôi nghĩ vớ vẩn rồi. Bà có thể mơ thấy trước chuyện sẽ xảy ra là phúc của chúng ta, chúng ta cầu thần bái phật còn không bằng tự cầu chính mình, chỉ cần hai chúng ta còn sống, chúng ta có thể bảo vệ bọn nhỏ chu toàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Tam Thuận, chúng ta đã lo lắng cả buổi sáng rồi, tôi đi nằm một lát đây, ông có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Ừ, tôi cũng đi nằm một lát, đúng là mệt muốn c.h.ế.t rồi.”
…
Bên này, Lý Quân Nhạc thi đấu đang chậm rãi đi trên đường.
Hệ thống không nhịn được, hỏi: “Cậu động tay động chân như vậy, không sợ bị người ta phát hiện ra sao?”
“Bị người ta phát hiện ra? Tiểu Thất, chẳng phải cậu đã kiểm tra hiện trường rồi à, không hề có thiết bị theo dõi nào.” Lý Quân Nhạc cất giọng lười nhác: “Cuộc thi đấu đầu bếp này có quy mô rất nhỏ, cậu xem ngoài mấy thí sinh dự thi ra cũngchir có ba vị giám khảo và một nhà tài trợ, đến người quan sát cũng không có, chúng ta sợ cái gì? Xã hội này điện thoại di động còn chưa phổ biến, người có điện thoại di động thì không thích chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, có gì phải sợ chứ?”
“Cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Hệ thống lại khôi phục âm thanh máy móc không hề có cảm tình.
Lý Quân Nhạc cười nói: “Hôm nay tôi tiến vào vòng chung kết, đã có chút giá trị danh tiếng, đổi được gia vị thơm ngon rồi. Đến vòng thi đấu lần sau, tôi không cần dùng tới chiêu này nữa, cứ trực tiếp dùng gia vị thơm ngon là được.”
Hệ thống không đáp lại.
Lý Quân Nhạc hỏi tiếp: “Tiểu Thất, nếu như tôi bị bắt thật, cậu sẽ thế nào? Chúng ta sẽ bị huỷ diệt sao?”
Hệ thống: “Sẽ không, nếu bị người khác biết sự tồn tại của hê thống, hệ thống sẽ tự tách ra khỏi người ký chủ.”
“Tách ra từ người tôi? Vậy thân thể cậu chữa trị giúp tôi này còn duy trì được dáng vẻ hiện tại không?”
“Sẽ duy trì, trước khi ký chủ bám vào thân thể này đã được chữa trị hoàn hảo rồi.”
…
“Cục trưởng, đây là tài liệu chúng tôi mang về, ngài xem qua đi. Tôi cảm thấy chuyện này rất quỷ dị.” Người nói chuyện là một trong ba người cảnh sát Từ dẫn theo.
Cục trưởng là một người đàn ông đầu tóc hoa râm, ánh mắt kiên nghị: “Có thể khiến cậu nói ra từ quỷ dị, vậy chắc chắn là không giống bình thường. Mở lên cho tôi xem đi.”
Xem xong đoạn phim, cục trưởng hỏi ra câu hỏi tương tự: “Khi chuyện này phát sinh, không một ai ở hiện trường thi đấu trông thấy sao?”