Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 399: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (17)



“Không, chúng tôi đã hỏi thăm ba vị giám khảo ở hiện trường rồi, không ai trông thấy những cái bình thuỷ tinh đó. Hiện trường chỉ có thí sinh thi đấu, giám khảo và nhân viên của ban tổ chức, chắc là bọn họ cũng không nhìn thấy mấy th này, nếu có ai nhìn thấy, chắc đã hô lên từ lâu rồi.”

Cục trưởng cầm cốc thuỷ tinh của mình lên, uống một ngụm nước: “Liệu có phải camera giám sát xảy ra vấn đề không?”

“Cục trưởng, chúng tôi cũng từng nghi ngờ vấn đề này rồi, nhưng trùng hợp là, hễ mấy cái chai này dừng trước mặt thí sinh nào, thì món ăn của thí sinh đó đều gặp vấn đề, không phải quá nhiều muối thì quá nhiều dấm, đều không vào được trận chung kết. Trong đó có hai thí sinh là đầu bếp dày dặn kinh nghiệm, lẽ ra sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.”

Nghe báo cáo xong, cục trưởng trầm tư một lát, sau đó hỏi: “Cậu có ý kiến gì về chuyện này không?”

‘Chúng ta chưa biết rõ chi tiết về người này, nếu đối phương thật sự có bản lĩnh như vậy… Thì, thì thật sự quá hoang đường.”

Anh ta dùng hai chữ hoang đường, bởi vì chuyện này quá khó tin. Nếu đối phương thật sự có được bản lĩnh như vậy, thì tại sao anh ta lại dùng nó trong cuộc thi đầu bếp nho nhỏ này, không phải hoang đường thì là gì.

“Hoang đường? Sao lại hoang đường chứ? Nếu người này thật sự có bản lĩnh giấu diếm được tất cả mọi người, thì không phải hoang đường mà là lợi hại.” Cục trưởng nói.

“Cục trưởng, ý tôi là chuyện anh ta làm quá hoang đường. Ngài xem, nếu anh ta thật sự lợi hại như vậy, sao anh ta lại dùng vào việc này? Người có năng lực giấu diếm được đồ vật, nếu không dùng vào con đường đúng đắn, thì sẽ gây ra nguy hại rất lớn cho xã hội.”

“Tạm thời đừng vội hành động thiếu suy nghĩ, lén theo dõi Tề Gia Nhạc này trước đã.”

“Vâng, cục trưởng.”

Cục trưởng lại cầm cốc thuỷ tinh lên, uống một ngụm nước cẩu kỷ, thầm nghĩ: Rốt cuộc Tề Gia Nhạc này là ai? Ngoài năng lực có thể khiến vật phẩm ẩn thân ra, đối phương còn năng lực nào khác không?

Vì bọn họ vẫn chưa biết rõ những đều này, nên bắt giữ tuỳ tiện sẽ chỉ gây ra phiền toái không cần thiết, cứ âm thầm giám thị trước thì tốt hơn. Đợi tìm được thêm manh mối rồi, mới tiện bốc thuốc đúng bệnh, mới dễ tìm ra biện pháp đối phó với Tề Gia Nhạc.

Ông ấy cũng là người từng lăn lội mấy chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người có năng lực quỷ dị đến mức đáng sợ như vậy.

Vệ Dương đã đi theo ông ấy nhiều năm, làm việc đáng tin cậy, nếu không có chứng cứ xác thực, anh ta sẽ không báo cáo chuyện này với ông ấy.

Một người có thể khiến tất cả mọi người không nhìn thấy hành động của mình, thậm chí có thể khiến đồ vật tự lơ lửng trái với quy luật vạn vật hấp dẫn, năng lực này lớn đến mức nào chứ?

Nhận được mệnh lệnh, Vệ Dương tự mình dẫn đội đi giám thị Tề Gia Nhạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Không lâu sau, bọn họ phát hiện ra, trong đống rác nhà họ Tề vứt đi buổi tối có rất nhiều bình thủy tinh nhỏ.

Nhìn cấp dưới lấy ra mấy cái bình thuỷ tinh từ trong thùng rác, trong lòng Vệ Dương đã kết luận đây chính là mấy cái bình thuỷ tinh từng xuất hiện trong đoạn băng ghi hình.

Vệ Dương đeo bao tay vào, cẩn thận bỏ mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ vào túi đựng vật chứng: “Các cậu ở đây canh chừng, tôi mang theo thứ này về đồn trước.”

Rất nhanh, mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ đã được đưa tới phòng xét nghiệm. Vệ Dương nghiêm túc nói với đồng nghiệp: “Các cậu mau chóng làm xét nghiệm, xem mấy cái bình thuỷ tinh này từng đựng thứ gì, có phải các loại gia vị như dầu, muối, tương, dấm không, cục trưởng Nhiễm đang chờ kết quả.”

Tổ của bọn họ thuộc về tổ bảo vệ an ninh quốc gia, ngày thường đều xử lý các vụ án lớn, ảnh hưởng đến toàn xã hội. Thứ bọn họ xét nghiệm cũng là những thứ có thể tạo ra gió tanh mưa máu, không ngờ hôm nay Vệ Dương lại mang tới cho bọn họ mấy cái chai thuỷ tinh nhỏ rất bình thường, bên trong còn là mấy loại gia vị như dầu, muối, tương, dấm…

“Lão Vệ, cậu có nhầm không thế? Trong này chỉ đựng mấy loại gia vị dầu, muối, tương dấm bình thường thật sao?”

Vệ Dương nghiêm túc, nói: “Không lầm đâu, cậu xét nghiệm đi, cục trưởng Nhiễm vẫn đang chờ đó.”

“Được rồi, kiểm nghiệm mấy thứ này không tốn bao nhiêu thời gian, cho tôi một tiếng đồng hồ là có kết quả rồi.”

Bận từ sáng đến bây giờ, Vệ Dương vẫn chưa ăn cơm chiều đâu, may mà gần nơi anh ta làm việc có một sạp hàng nhỏ, chuyên bán bánh rán. Hương vị không thể nói là ngon, nhưng anh ta không kỹ tính trong chuyện ăn uống, chỉ cần lấp đầy bụng là được.

Vệ Dương làm việc trong một toà nhà ba tầng không hề bắt mắt, bên ngoài treo biển hiệu một công ty bán sỉ, chính là một cứ điểm của cục bảo vệ an ninh quốc gia ở tỉnh, dưới bề ngoài không bắt mắt còn có “càn khôn” khác.

Ra khỏi cổng chính, đi theo đường cái khoảng một trăm mét rồi rẽ phải là trông thấy một quán bán bánh rán, cháo quẩy nhỏ ở ngã tư đường. Vệ Dương móc một đồng năm hào ra, nói: “Cho cháu mấy cái bánh rán.”

Vân Chi

Bác gái vừa nhanh tay lấy cho anh ta mấy cái, vừa nói chuyện phiếm với Vệ Dương: “Vẫn chưa tan làm à?”

Vệ Dương thường xuyên giải quyết bữa sáng, bữa tối của mình ở chỗ này, nên cũng coi như người quen của bác gái.

“Vẫn chưa ạ, đang tăng ca.”

Dù lợi hại hơn nữa thì Vệ Dương vẫn chỉ là người bình thường, bận việc lâu như vậy, anh ta đã đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng từ lâu rồi.

Vừa nhận được bánh rán, anh ta đã gấp không chờ nổi nhét vào miệng mình. Đói bụng đã lâu, chỉ cần là đồ ăn nóng, thì món gì cũng là món ngon.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com