Nếu là tội phạm bình thường, cảnh sát sẽ không căng thẳng như vậy, cũng không cử nhiều người cầm s.ú.n.g tới bắt như vậy.
Ngoài mấy người đi vào phòng của Tề Gia Nhạc, mấy người khác chia nhau ra, người mai phục dưới cửa sổ, người mai phục trong phòng khác, tất cả đều lấy s.ú.n.g ra. Điều cha Tề không biết là, không chỉ nhà ông ấy mà hai con ngõ xung quanh đều có người mai phục rồi.
Ông ấy muốn hô to cho con trai chạy trốn, nhưng lại không kêu được thành tiếng.
Nhiều người như vậy, cho dù Tiểu Nhạc muốn chạy cũng không chạy được.
Tề Gia Nhạc vẫn chưa ngủ, đột nhiên hệ thống hô lên trong đầu anh ta: “Ký chủ, bên ngoài có rất nhiều người đang đi về phía phòng của cậu. Người tới đều là quân nhân ở thế giới này, còn mang theo súng.”
Lý Quân Nhạc lập tức ngồi dậy khỏi giường: “Hệ thống, làm sao bây giờ?”
“Ký chủ, mười lăm điểm tích luỹ đổi vô ảnh vô tung, có thể giúp ký chủ ẩn thân, mắt người bình thường sẽ không nhìn thấy, trừ khi...”
Chưa nghe hết câu, Lý Quân Nhạc đã nói: “Đổi.”
Anh ta có thể khẳng định, Tề Gia Nhạc chưa từng phạm phải tội gì, quân nhân tới, chỉ có thể là tới để bắt anh ta.
Anh ta ném chuột chết, ném giẻ lau vào cửa hàng gà nướng khác, nhưng hành vi như vậy chưa đến mức bị quân nhân mang s.ú.n.g tới bắt. Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là...
Lý Quân Nhạc không dám nghĩ tiếp, lập tức dùng “Vô ảnh vô tung” vừa đổi được lên người mình.
Hiện tại, anh ta không có thời gian nghĩ nhiều, không nghĩ ra vì sao kỹ năng “Vô ảnh vô tung” này cao cấp hơn kỹ năng “Giấu giếm tai mắt” nhiều mà giá mua nó lại rẻ như vậy.
Lý Quân Nhạc không rảnh đeo giày, dùng “Vô ảnh vô tung” xong, lập tức tranh thủ lúc quân nhân chưa vào nhà nhanh chóng xuống khỏi giường.
Căn nhà này của nhà họ Tề là nhà kiểu cũ, phòng nào cũng có cửa thông với phòng khác, phòng của Tề Gia Nhạc cũng có cửa thông với căn phòng khác trong nhà.
Tề Gia Nhạc ngó ra cửa sổ quan sát tình hình, sau đó quyết định tạm thời đứng bất động trong phòng trước, đợi cảnh sát đi rồi, mới chạy trốn.
Trong khoảnh khắc cảnh sát phá cửa vào phòng, Lý Quân Nhạc lập tức nín thở theo bản năng, không dám cử động chút nào.
Tốt xấu gì kiếp trước anh ta cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn, vẫn hiểu biết ít nhiều về lực lượng quốc gia. Nhiều quân nhân tới bắt anh ta như vậy, chỉ có một khả năng, chính là anh ta đã bị quốc gia để ý tới, bị liệt vào loại người có khả năng gây hại cho quốc gia, nên quốc gia mới phái quân nhân tới chứ không phải cảnh sát bình thường.
Quốc gia muốn bắt anh ta, chỉ có một khả năng, anh ta đã bị phát hiện khi dùng “Giấu giếm tai mắt”, quốc gia cảm thấy anh ta nguy hiểm, nên muốn khống chế anh ta, để hỏi rõ ràng lai lịch.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, nếu thật sự bị quốc gia bắt lại, chắc chắn quốc gia sẽ có biện pháp hỏi được chi tiết về anh ta. Nếu biết anh ta là người của thế giới khác, còn có hệ thống để gian lận, anh ta còn sống tốt được sao?
Không bị giải phẫu là may mắn lắm rồi.
“Tiểu Thất, có đó không?” Lý Quân Nhạc không dám cất tiếng, chỉ hỏi thầm trong đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Có, ký chủ.”
“Đổi một viên thuốc độc.”
“Ký chủ?”
Giọng Lý Quân Nhạc rất bình tĩnh: “Nếu bị bắt thật, so với chịu đựng tương lai không biết trước sẽ thế nào, thà c.h.ế.t đi còn hơn.”
“Thuốc độc xuyên tim, một điểm tích luỹ một viên.”
“Đổi một viên.”
“Tiểu Thất, chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, cũng coi như chung đụng vui vẻ, cậu có thể giúp tôi nốt lần cuối cùng này không? Hãy đặt thuốc độc lên người tôi, để tôi có thể khống chế bằng ý nghĩ. Tôi sợ đặt trên người mình, sẽ bị quân nhân phát hiện, thu đi mất, như vậy tôi đổi viên thuốc độc này có ích lợi gì chứ.”
“Ký chủ, cậu có thể đặt nó trong rương đựng đồ.”
Hệ thống của Lý Quân Nhạc có rương đựng đồ, nhưng mà chỉ có ba ô chứa đồ,c chỉ đựng được ba vật phẩm. Hiện tại Lý Quân Nhạc đã để một ít thức ăn và nước uống vào rương đựng đồ rồi, do Lý Quân Nhạc đề phòng chuyện bất trắc mới bỏ vào, không ngờ hôm nay lại dùng đến thật.
Nếu chạy trốn được, anh ta sẽ phải tránh né khắp nơi, nước và đồ ăn có tác dụng rất lớn với anh ta.
“Tiểu Thất, cậu từng nói, nếu tôi tiết lộ sự tồn tại của cậu, cậu sẽ lập tức tách khỏi người tôi. Cậu đi rồi, rương đựng đồ còn dùng được sao? Nếu tôi bị bắt thật, chắc chắn tôi sẽ tiết lộ sự tồn tại của cậu, đến lúc đó rương đựng đồ không còn nữa, sao tôi lấy được thuốc độc?”
Rất lâu sau hệ thống vẫn không nói gì.
Thật ra chỉ là Lý Quân Nhạc cảm thấy thời gian rất dài thôi, thực tế chỉ mới qua vài giây ngắn ngủn.
“Được, tôi giúp cậu. Tôi đã đặt thuốc độc vào lòng bàn tay cậu rồi, chính là nốt ruồi trong bàn tay phải của cậu. Nếu cậu muốn chết, chỉ cần véo nát nốt ruồi kia là được, thuốc độc sẽ ngấm vào m.á.u rồi chảy khắp cơ thể cậu, mười giây sau sẽ phát độc mà chết.”
“Cảm ơn cậu, Tiểu Thất.”
“Ký chủ, cậu nghĩ cách chạy trốn trước đi.”
Trong lúc Lý Quân Nhạc nói chuyện với hệ thống, ba người quân nhân cầm s.ú.n.g đã vào phòng.
Bọn họ bước đi rất nhẹ nhàng, hơi cúi người, làm tư thế phòng thủ.
Kiếp trước Lý Quân Nhạc cũng là người từng trải, nên vừa nhìn qua đã biết, ba người quân nhân này đều là người được quốc gia bồi dưỡng tỉ mỉ, quân nhân bình thường sẽ không có được khí thế như vậy.
Kiếp trước có ông chủ lớn từng thuê quân nhân xuất ngũ làm vệ sĩ, tiền lương một năm lên đến bảy con số, thậm chí ông chủ kia còn tặng cho hai người ấy mỗi người một căn biệt thự giá trị hàng tỷ đồng.
Vân Chi
Anh ta âm thầm cười khổ, ngoài ba quân nhân vừa vào phòng, không biết bên ngoài còn bao nhiêu người khác đang mai phục đâu.
Ba người quân nhân chậm rãi bước tới gần mép giường, một người vươn tay sờ lên giường đệm, rồi đưa tay ra hiệu cho hai người khác.