Vệ Dương bước đi cực nhanh, cộng thêm căn phòng này không lớn lắm, không lâu sau anh ta đã đi tới góc tường kia rồi.
Lý Quân Nhạc căng thẳng không thôi, trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Tên quân nhân này quay lại làm gì thế nhỉ? Lẽ nào anh ta đã phát hiện ra điều gì sao?
Thấy quân nhân kia sắp đi đến trước mặt mình rồi, Lý Quân Nhạc lập tức chạy trốn theo bản năng, muốn lén lút trốn sang góc khác.
Nhưng anh ta quên mất, người trong phòng này đều là quân nhân trải qua huấn luyện nghiêm khắc, khốc liệt, gió thổi cỏ lay một chút thôi bọn họ cũng nghe ra được.
Vệ Dương nheo mắt, đá tới nơi vừa phát ra động tĩnh rất nhỏ. Anh ta khống chế lực chân của mình rất tốt, sẽ đá ngã người nhưng không làm người kia bị thương.
“A.”
Có tiếng người kêu lên, Vệ Dương cũng cảm giác được mình đã đá trúng ai đó.
Lý Quân Nhạc vội vàng vươn tay bịt chặt miệng mình. Sao vừa rồi mình lại kêu lên thế này, chắc chắn đám quân nhân kia đã phát hiện ra mình rồi…
Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ khoanh tay chịu trói như vậy sao?
“Tiểu Thất, cậu còn cách gì không?” Lý Quân Nhạc nôn nóng hỏi hệ thống trong đầu.
“Ký chủ, điểm tích luỹ của cậu không đủ, không làm được gì hết.”
Xong đời rồi… Lý Quân Nhạc nằm liệt trên mặt đất, lần này xong thật rồi.
Ngoài Vệ Dương, những quân nhân khác trong phòng cũng đã nghe thấy âm thanh Lý Quân Nhạc phát ra. Bọn họ thầm kêu không ổn, chẳng lẽ thật sự có người trốn ở nơi đó?
Đám người chậm rãi đi về phía góc tường, khép chặt vòng vây. Súng cũng chỉ vào nơi đó.
Đối mặt với nhiều nòng s.ú.n.g như vậy, cho dù hiện tại Lý Quân Nhạc vẫn đang ẩn thân, nhưng muốn trốn cũng không trốn được, bởi chỉ cần anh ta vừa hành động, đám quân nhân này sẽ nghe ra tiếng vang từ đó phát hiện ra anh ta.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, mẹ Tề xông vào phòng.
Tiểu Nhạc ở ngay trong phòng, đám quân nhân kia vào phòng lâu như vậy không ra ngoài, bà ấy nghĩ Tiểu Nhạc đang bị bọn họ tra tấn, nên sốt ruột xông vào phòng, muốn bảo vệ con trai mình.
“Út ơi, mẹ tới đây.” Mẹ Tề xông vào phòng, nhưng chỉ nhìn thấy mấy người quân nhân, không nhìn thấy con trai mình đâu.
Trong khoảnh khắc mẹ Tề xông vào phòng, Lý Quân Nhạc lập tức nảy ra một ý nghĩ. Hay là bắt cóc mẹ Tề để rời khỏi nơi này?
Nhưng ý nghĩ ấy chỉ loé qua rồi vụt tắt trong đầu anh ta, nơi anh ta trốn không có thứ gì, bắt cóc mẹ Tề thế nào được. Huống chi, nếu bắt cóc mẹ Tề, chắc chắn sẽ bại lộ vị trí của mình. Đám quân nhân kia b.ắ.n qua một phát, chẳng phải anh ta sẽ bị thương sao?
“Tiểu Nhạc đâu rồi? Các anh giấu con trai tôi ở đâu rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mẹ Tề xông tới định túm lấy Vệ Dương, lại bị anh ta tránh thoát.
Vệ Dương bước đến góc tường, vươn tay sờ vào vị trí mình vừa phán đoán, thật sự sờ thấy quần áo của ai đó, nhưng trong mắt anh ta, ngoài không khí ra trên tay anh ta không hề có thứ gì khác.
Đám người trong phòng đều nhìn chăm chú về phía bên này, mẹ Tề vẫn đang gào khóc: “Các anh đưa Tiểu Nhạc của tôi đi đâu rồi? Trả Tiểu Nhạc lại cho Vệ Dương nắm chặt không khí trong tay, ít nhất trong mắt người khác chính là như vậy.
Lý Quân Nhạc muốn chạy, nhưng tay Vệ Dương quá khoẻ, anh ta muốn chạy cũng không chạy được.
Vệ Dương không nghĩ nhiều, lập tức lần theo quần áo túm được một bàn tay. Anh ta bóp mạnh một cái, Lý Quân Nhạc bị đau lập tức kêu lên thành tiếng.
Vệ Dương từng trải qua huấn luyện, biết đánh vào vị trí nào trên cơ thể người bị đánh sẽ đau đớn nhất.
Nghe thấy âm thanh xuất hiện ở nơi không có người, không cần Vệ Dương ra lệnh, đã có quân nhân cầm ca nước lên hất qua chỗ đó.
Ca nước này là một loại nước màu đặc biệt, do bọn họ cố ý chuẩn bị vì hành động lần này, dùng nước bình thường sẽ không rửa sạch được.
Tề Gia Nhạc có năng lực quỷ dị như vậy, lỡ như xuất hiện điều gì bất ngờ bọn họ biết phải làm sao? Nhưng năng lực của Tề Gia Nhạc chỉ che giấu được ánh mắt con người, không thể che giấu được camera giám sát. Cho nên sau khi thảo luận, bọn họ đã quyết định mang theo lo nước màu này.
“Các anh làm gì thế hả?” Vừa vào phòng, cha Tề đã nhìn thấy một người quân nhân đang hất nước màu vào góc phòng.
Mẹ Tề đứng bên cạnh, hai mắt trợn tròn, giống như vừa nhìn thấy cảnh tượng gì đó không thể tin nổi.
Ban nay bà ấy nghe được rõ ràng, trong góc không người kia phát ra tiếng kêu, còn là tiếng kêu của con trai út Tề Gia Nhạc nhà bà ấy.
Nhưng rõ ràng nơi đó không hề có một ai, sao lại có tiếng kêu của con trai bà ấy được nhỉ?
Mẹ Tề choáng váng đầu óc, không thể nghĩ ra được điều gì nữa.
Một ca nước màu hắt xuống, đỉnh đầu Lý Quân Nhạc ướt một phần, cơ thể cũng ướt một phần. Nước màu dần dần phác họa ra non nửa cơ th anh ta.
Không cần Vệ Dương ra lệnh, hai đồng đội còn lại cũng tháo bình nước màu trên eo mình xuống, hất về phía nửa hình người vẫn chưa hiện ra kia.
Cha mẹ Tề đều trợn mắt há hốc mồm. Chuyện gì thế này? Sao… Sao lại có một bóng người xuất hiện ở nơi không người thế….
Biết mình không chạy thoát được, Lý Quân Nhạc đành nói: “Tôi đi theo các anh.”
Mẹ Tề chỉ vào Lý Quân Nhạc đang bị dính không ít màu nước vừa hiện ra kia, giọng nói cũng run rẩy: “Chuyện này… Chuyện này là thế nào? Tiểu Nhạc... Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc… Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
“Con xin lỗi.” Lý Quân Nhạc cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ Tề, bọn họ thật sự coi anh ta là con trai ruột thịt mà yêu thương.
Đêm hôm đó, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng mất ngủ. Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong hai vợ chồng đã đi thẳng tới con phố gia đình Tề Gia Nhạc đang sống để hỏi thăm tình hình.
Vân Chi
Cửa hàng gà nướng của nhà họ Tề không mở cửa. Lưu Đại Ngân hỏi thăm hàng xóm quanh đó, biết được tối hôm qua nhà họ Tề đã xảy ra chuyện, con trai út của nhà họ Tề bị cảnh sát bắt đi.