Lý Quân Nhạc đã bị cảnh sát bắt đi, chứng minh quốc gia tương đối coi trọng chuyện này. Vậy là tốt rồi, không phải sợ Lý Quân Nhạc tiếp tục ra ngoài hại người khắp nơi nữa.
Cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân cũng buông xuống, con trai bọn họ không phải pháo hôi nữa rồi.
Cửa hàng gà nướng nhà bọn họ cũng có thể mở cửa lại rồi.
“Lát nữa về chúng ta bảo Lưu Trụ mở lại cửa hàng gà nướng đi.” .” Lưu Đại Ngân nói.
Lý Tam Thuận vẫn hi do dự: “Hay là cứ để từ từ đã, lỡ như… Lỡ như Lý Quân Nhạc lại được thả ra thì sao?”
Ông ấy vừa nói như vậy, Lưu Đại Ngân lại hơi do dự: “Ừ, hay là cứ chờ thêm đã.”
Đột nhiên Lý Tam Thuận ghé sát vào Lưu Đại Ngân, nói nhỏ: “Đại Ngân, bà nói xem chúng ta đi tìm hiểu về Lý Quân Nhạc sớm như vậy, liệu có bị người của quốc gia chú ý tới không?”
“Tam Thuận, tôi đã nghĩ đến điều này từ trước rồi, con người ai cũng có lòng tò mò, huống chi chúng ta chỉ tới hỏi thăm chứ chưa làm gì cả, quốc gia sẽ không để ý tới chúng ta đâu.”
“Được rồi, chúng ta về thôi. Mấy ngày nay bà không để ý tới công việc rồi, chắc chắn trong nhà máy đang có rất nhiều việc đang chờ bà đấy.”
Vân Chi
“Ừ, hai ngày không làm việc thôi, tài liệu trên bàn đã chất chồng chất đống lên nhau rồi.”
Lý Tam Thuận an ủi Lưu Đại Ngân: “Ừ, bà làm việc đi, tôi làm con sen ở bên cạnh bưng trà rót nước, bóp vai đ.ấ.m lưng cho bà.”
…
Lý Quân Nhạc bị đưa về phòng thẩm vấn của đồn công an thành phố ngay trong đêm, cuối cùng Vệ Dương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tề Gia Nhạc này thật sự khiến người ta quá bất ngờ, không chỉ có năng lực khiến đồ vật ẩn hình, mà bản thân cũng tàng hình được.
May mà anh ta cảm thấy không thích hợp mới quay lại xem xét nơi đó. Nếu không, Tề Gia Nhạc chỉ cần trốn trong góc không nhúc nhích, là có thể trốn tránh được ánh mắt của bọn họ.
Chuyện này đã vượt qua trí tưởng tượng của bọn họ, đồn công an lập tức báo cáo lên cho lãnh đạo cấp cao ngay trong đêm.
Người có năng lực ẩn thân, còn có thể khiến những thứ khác ẩn hình, nếu không bắt được, bọn họ còn chưa dám tin.
Tuy rằng hồi nhỏ bọn họ đã từng đọc, hoặc đã từng nghe qua truyện thần thoại, cũng từng ảo tưởng trên đời này thật sự có người có được năng lực đặc biệt, nhưng bọn họ vẫn biết đó chỉ là ảo tưởng chứ không có trong hiện thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Bây giờ, lại có người nói cho bọn họ, trên đời này thật sự có người như vậy, đối phương thật sự có năng lực đặc biệt. Người cầm quyền đều không phải kẻ ngốc, bọn họ còn nghĩ ra được nhiều thứ hơn so với Lưu Đại Ngân.
Tề Gia Nhạc có lợi dụng dị năng này để làm chuyện xấu, làm nhiễu loạn trật tự xã hội hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là đã có một Tề Gia Nhạc rồi, liệu còn có “Tề Gia Nhạc” thứ hai, thứ ba không? Bản lĩnh của những “Tề Gia Nhạc” kia là gì.
Chẳng lẽ thế giới này đã bắt đầu thay đổi, bắt đầu đi theo hướng huyền huyễn rồi sao?
Cấp trên vô cùng coi trọng Tề Gia Nhạc, lãnh đạo ở Kinh Thị lập tức ngồi trực thăng tới tỉnh thành.
Ngoài hai vị lãnh đạo, còn có bốn nhân viên tâm lý, và sáu nhân viên an ninh đi theo bảo vệ những người này.
Tề Gia Nhạc là người có siêu năng lực chân chính, cấp trên rất coi trọng, cho nên, dù biết bộ phận an ninh ở tỉnh B có không ít người tài giỏi, cấp trên vẫn phái thêm sáu người thuộc bộ đội đặc chủng tới.
Sáu người này đều là người tài giỏi từng chấp hành vô số nhiệm vụ tuyệt mật, mỗi người đều có thể lấy một địch trăm, là lực lượng ẩn giấu của quốc gia.
Ngồi trên trực thăng không lâu lắm, bọn họ đã tới được cục công an của tỉnh B. Tề Gia Nhạc đang bị tạm giam ở đó.
Dọc đường đi, hai điều tra viên đều không nói gì. Điều muốn biết bọn họ đều biết rồi, những chuyện còn lại phải đợi đến khi gặp mặt Tề Gia Nhạc rồi mới đưa ra được phán đoán.
…
“Tiểu Thất.” Biểu cảm trên mặt Lý Quân Nhạc không chút thay đổi, trong đầu lại đang âm thầm nói chuyện với hệ thống: “Nơi này có người nào hoặc có thiết bị nào có thể tra ra được cậu không?”
“Ký chủ, chỉ cần cậu không chủ động nói lộ ra, thì sẽ không ai biết về sự tồn tại của tôi.”
“Không nói lộ ra… Sợ là tôi không làm được.”
Lý Quân Nhạc ngước mắt quan sát căn phòng thẩm vấn này thêm lần nữa, căn phòng khoảng hai mươi mét vuông, ngoài chiếc ghế dựa anh ta đang ngồi ra, chỉ có một cái bàn trước mặt và hai chiếc ghế dựa ở phía đối diện.
Nóc nhà cách mặt đất chỉ khoảng hai mét, vách tường đều sơn màu trắng lạnh, trên trần nhà gắn một bóng đèn sợi đốt, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Bên phải của anh ta là một vách tường bằng kính rất rắn chắc, không phải kính trong suốt, không nhìn thấy được có thứ gì ở phía bên kia. Nhưng mà Lý Quân Nhạc biết, chắc chắn phía bên kia có thể quan sát rõ ràng căn phòng này qua tấm kính.
Anh ta cũng chắc chắn, trong căn phòng này nhất định còn có gắn vài cái cameras, lúc này cameras đang theo dõi mọi hành vi cử chỉ của anh ta, không có góc c.h.ế.t nào, ghi lại hết biểu cảm của anh ta rồi truyền về căn phòng nào đó. Lúc này chắc chắn trong căn phòng kia cũng có rất nhiều người đang phân tích từng biểu cảm anh ta để lộ ra ngoài.
Nhưng mà đáng tiếc, hệ thống kết nối trực tiếp với ý nghĩ của anh ta, bọn họ sẽ không điều tra ra được.