Chị dâu Tề không nói hết câu nhưng anh Tề đã hiểu được ý của vợ mình rồi.
Rốt cuộc Tiểu Nhạc bị quân nhân bắt đi kia có phải em trai của mình hay không? Hay là nên nói, cơ thể là của em trai nhưng rốt cuộc linh hồn ở bên trong có phải của em trai hay không?
Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, không nói gì.
Đột nhiên có tiếng khóc vang lên từ buông trong: “Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc của mẹ đâu rồi? Thằng Cả, con mau đến đồn công an đón Tiểu Nhạc về đi, em trai con là người thế nào chúng ta đều biết rõ, nó sẽ không phạm tội đâu!”
Anh chị Tề vội vàng chạy vào buồng trong, đúng lúc mẹ Tề đang chạy ra ngoài, bà ấy đ.â.m sầm vào n.g.ự.c anh Tề.
“Thằng Cả, con mau đến đồn công an đón Tiểu Nhạc về đi. Sức khoẻ của nó không tốt, lại nhát gan, để nó ở đó một mình nó sẽ sợ hãi.”
Vì Tiểu Nhạc bị bệnh, nên mẹ Tề chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, lúc ở nhà bà ấy luôn dịu dàng, thế mà bây giờ lại la to giống như người điên vậy.
Chắc là bà ấy đã thương tâm tới cực hạn rồi.
Chị dâu Tề ôm lấy mẹ Tề: “Mẹ, mẹ đừng kích động, chúng ta cứ từ từ. lát nữa con sẽ bảo Đại Hải đến đồn công an đón Tiểu Nhạc về, mẹ lên giường nằm nghỉ trước đi đã.”
Cha Tề cũng vội vàng chạy tới kéo vợ mình đến bên giường, nói: “Bà nằm nghỉ trước đã, đợi trời sáng rồi, chúng ta cùng nhau đi tới đồn công an.”
“Sao phải đợi đến khi trời sáng, chúng ta đi luôn bây giờ đi.” Mẹ Tề gào khóc.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại trước đã, con cảm thấy việc này không bình thường.” Anh Tề nói.
Mẹ Tề lau nước mắt, nức nở: “Đương nhiên là không bình thường rồi. EM trai con là người thế nào, con còn không biết à? Sao thằng bé có thể phạm tội.”
“Mẹ, đương nhiên là con tin em ấy rồi, nhưng mà con, con… Con không tin Tiểu Nhạc hiện tại.”
Cuối cùng anh Tề vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Bởi vì sức khoẻ của Tiểu Nhạc không tốt từ nhỏ, nên cha mẹ vẫn luôn cưng chiều cậu ấy. Anh Tề không cảm thấy có gì không đúng, Tiểu Nhạc đáng thương như vậy, anh cũng đau lòng.
Nhưng bây giờ, mẹ định đi đến đồn công an làm ầm ĩ vì Tiểu Nhạc, còn không biết rốt cuộc Tiểu Nhạc kia có phải là em trai nhà mình hay không. Anh Tề không thể không ngăn cản: “Mẹ, từ khi Tiểu Nhạc khỏi bệnh, em ấy đã thay đổi rất nhiều, không chỉ khẩu vị thay đổi, còn biết bơi lội, biết chơi bóng rổ….” Anh Tề ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ nghĩ, thằng bé có thật sự là Tiểu Nhạc của chúng ta không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Không cho mẹ Tề thời gian phản ứng lại, anh Tề nói tiếp: “Quân nhân đến bắt Tiểu Nhạc đều có sự chuẩn bị từ trước. Vì bắt Tiểu Nhạc bọn họ còn mang theo nước màu, giống như đã biết trước Tiểu Nhạc có thể ẩn thân. Tiểu Nhạc sống cùng chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta còn không biết Tiểu Nhạc có bản lĩnh này, sao quân nhân kia lại biết được?”
Chị dâu Tề không nói gì, mẹ Tề thở mạnh một hơi: “Mẹ cũng cảm thấy, từ khi Tiểu Nhạc khỏi bệnh, thằng bé đã thay đổi rất nhiều, không còn giống Tiểu Nhạc trước kia.”
Hiểu con không ai bằng mẹ, tuy rằng trước đó mẹ Tề cũng cảm thấy con trai út đã thay đổi, nhưng bà ấy tự lừa bản thân, nghĩ con trai mình vừa khoẻ lại nên mới như vậy, chứ không dám nghĩ Tiểu Nhạc đã không còn là con trai mình.
Bà ấy ôm mặt bằng hai tay, khóc oà lên.
Người trong phòng không nhịn được cũng rơi nước mắt.
Khóc đủ rồi, mẹ Tề dùng tay lau khô nước mắt, nói: “Không quan tâm Tiểu Nhạc bị bắt đi có phải Tiểu Nhạc nhà chúng ta không, thằng bé đã dùng cơ thể của Tiểu Nhạc rồi, tôi không thể mặc kệ thằng bé. Đợi đến khi trời sáng, tôi sẽ đến đồn công an hỏi thăm, xem rốt cuộc Tiểu Nhạc đã phạm phải tội gì.”
Vân Chi
Cha Tề cũng nói: “Ừ, dù thế nào thì thằng bé vẫn là con trai chúng ta, chúng ta không thể không quan tâm đến thằng bé. Hai đứa đi nghỉ ngơi đi, cũng nửa đêm rồi, đợi sáng mai chúng ta sẽ đến đồn công an hỏi thăm tình hình.”
“Cha, cha đã hỏi người ta chưa? Cảnh sát tới bắt Tiểu Nhạc thuộc đồn công an nào thế? Trong tỉnh thành này có nhiều đồn công an như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải đi hỏi từng nơi một.”
“Cha hỏi rồi, là đồn công an thành phố.”
“Đồn công an thành phố ạ? Được rồi, vậy sáng mai chúng ta qua bên đó hỏi thăm.”
Cha Tề dặn dò người trong nhà: “Các con phải nhớ kỹ, cho dù sau này có ai tới hỏi cũng không được tiết lộ Tiểu Nhạc có bản lĩnh như vậy. Nhớ kỹ, chuyện này chỉ bốn người chúng ta biết với nhau thôi, không được nói cho người khác, dù trước mặt bọn trẻ cũng không được nói lỡ lời.”
Anh Tề và vợ mình gật đầu: “Chúng con biết rồi, cha.”
Không đợi người nhà họ Tề đi hỏi thăm, sáng sớm hôm sau, hai cảnh sát đêm qua tới bắt Tề Gia Nhạc đã tới nhà họ Tề trớc.
Đi cùng bọn họ còn có hai người khác mặc thường phục.
Bọn họ tới, vì muốn người nhà họ Tề ký tên vào hiệp nghị bảo mật.
Người nhà họ Tề đều không ngốc, không hỏi thăm gì đã ký tên vào hiệp nghị bảo mật.
“Động tĩnh đêm qua hơi lớn, chỉ sợ hàng xóm xung quanh đã nghe thấy rồi. Anh chị cứ nói Tề Gia Nhạc là nhân chứng trong một vụ án, chúng tôi đưa cậu ấy đi để hỗ trợ điều tra.”
Nhà họ Tề người đều gật đầu, mẹ Tề hỏi: “Đồng chí, rốt cuộc Tiểu Nhạc nhà chúng tôi đã phạm phải tội gì vậy? Chúng tôi… Chúng tôi tới thăm nó được không?”