Chỉ cần câu hỏi không gây ảnh hưởng xấu, Lý Khai Nguyên đều sẽ trả lời. Cậu nói: “Tôi có hai người em song sinh, năm nay vừa lên cấp hai. Khi tôi chưa ra nư ớc ngoài du học các em ấy rất thích chơi với tôi. Nhưng mà bây giờ, các em ấy không còn thích tôi như khi còn nhỏ, bởi tôi luôn hỏi về việc học của hai đứa.”
Nghe thấy câu đầu tiên, Hàn Tử Du rất vui, tưởng rằng anh trai cũng biết sự tồn tại của bọn họ. Nhưng nghe hết câu trả lời, trong lòng cô ấy lại hơi khó chịu. Hoá ra người anh ấy nhắc đến không phải mình và anh trai.
Cũng không trách được, bởi từ trước đến nay bọn họ đã từng gặp mặt lần nào đâu, sao anh trai có thể có tình cảm với bọn họ chứ.
Đây là câu hỏi cuối cùng, trả lời xong tiết học cũng kết thúc.
Mỗi lần đi dạy, Lý Khai Nguyên đều tắt chuông điện thoại, chuyện đầu tiên sau khi tan lớp chính là điều chỉnh lại chế độ âm thanh.
Lúc đang dạy cậu đã cảm nhận được điện thoại của mình khẽ rung lên, bây giờ mở điện thoại kiểm tra thì trông thấy cuộc gọi nhỡ của em họ Xuân Sinh.
“Xuân Sinh, em gọi điện thoại cho anh có việc gì ?” Vừa về đến văn phòng, Lý Khai Nguyên đã gọi lại cho em họ.
Vân Chi
“Anh, anh đang ở trường à? Có thời gian rảnh không, em mời anh ăn một bữa.”
“Anh đang ở trường, cũng đang rảnh, em tìm anh có việc gì sao?”
Khương Xuân Sinh không nói rõ qua điện thoại, chỉ bảo lát nữa gặp rồi nói sau.
Cậu ấy bắt taxi tới trường học, vì còn nhỏ tuổi chưa thi được bằng lái. Lý Khai Nguyên cũng chưa có bằng lái, bởi mới quay về từ nước Mỹ. Hai anh em không có xe, ra ngoài đều đi xe buýt hoặc bắt taxi.
Hôm Lý Khai Nguyên về, Lưu Đại Ngân đã nói sẽ tặng cậu một chiếc ô tô, cậu thích cái nào thì mua cái đó, Lưu Đại Ngân sẽ trả tiền. Nhưng mà dù muốn mua xe cũng phải đợi cậu thi được bằng lái xe trước đã, không có bằng lái xe mua xe rồi cũng không lái được.
Hiện tại thời tiết rất nóng nực, Khương Xuân Sinh đến nơi, trên đầu đã đổ đầy mồ hôi.
“Anh, đợi em ngồi cho mát một lúc đã rồi đi ăn cơm sau nhé, nóng quá em đi không nổi nữa rồi.”
“Bây giờ trời đang nóng, hay là em dọn tới đây ở với anh đi, nhà anh có điều hoà.”
Khương Xuân Sinh cầm một quyển sách lên quạt mát, hỏi: “Thật không anh Khai Nguyên? Vậy tháng này em qua chỗ anh ngủ nhé. Em thật sự không muốn về nhà mình nữa, ở một mình cứ thấy sợ sợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Khương Xuân Sinh cũng có nhà riêng ở Kinh Thị, là một căn hộ ba phòng trong khu dân cư xa hoa, nhưng cậu ấy không muốn về bên đó, nhà quá rộng khiến cậu ấy hơi sợ.
“Xuân Sinh, em tìm anh có chuyện gì không?”
“Anh Khai Nguyên, em mới nhận một bộ phim, nghỉ hè sẽ bắt đầu quay.” Khương Xuân Sinh cười hì hì, nói: “Là một bộ thanh xuân vườn trường, trong phim em đóng vai học sinh xuất sắc, nên tới chỗ anh học hỏi kinh nghiệm. Anh, anh nói cho em nghe đi, học sinh xuất sắc trong trường đều thế nào? Đều rất lạnh lùng, kiêu ngạo à?”
Lý Khai Nguyên lắc đầu bất đắc dĩ, sao người em họ này cười lên lại giống kẻ ngốc thế nhỉ, không có dáng vẻ của ngôi sao nổi tiếng chút nào.
Nếu để Khương Xuân Sinh biết trong đầu Lý Khai Nguyên đang nghĩ gì, cậu ấy sẽ hô to oan uổng quá. Vì anh Khai Nguyên thật sự quá ưu tú, nên đám đàn em bọn họ rất áp lực có được không? Đừng nói dáng vẻ của ngôi sao nổi tiếng, làm được như người bình thường đã là tốt rồi.
“Dáng vẻ của anh lúc bình thường thế nào, em còn không biết sao? Còn cần tới hỏi anh à?”
Khương Xuân Sinh trả lời rất hùng hồn: “Anh Khai Nguyên, nhưng mà dáng vẻ của anh lúc ở trường chắc chắn không giống dáng vẻ khi ở nhà. Anh cũng biết đấy, tuy cấp ba em cũng học trong lớp chọn nhưng mà thành tích thật sự không thể khen nổi. Lần này nhân vật mà em sắm vai không khác anh nhiều lắm, là người có thành tích đứng trong top 10 của toàn tỉnh, trước đây lớp em không có bạn nào học giỏi như vậy. Tuy rằng em biết dáng vẻ của anh ngày thường, nhưng mà không biết dáng vẻ của anh lúc ở trường học mà.”
Lý Khai Nguyên: “Người với người khác nhau, học sinh giỏi cũng có người nọ người kia. Anh không biết học sinh xuất sắc mà em sắm vai là người thế nào, sao chỉ bảo được cho em? Chuyện này không giống giải đề toán, không có một đáp án cố định, đáp án khác cũng có thể đúng.”
“Điều này cũng đúng.” Khương Xuân Sinh gãi đầu, lại hỏi một câu: “Anh Khai Nguyên, ở trường anh có giảng bài cho bạn học không? Cảnh đầu tiên của em chính là giảng bài cho bạn học, nói thật, em không biết nên diễn cảnh ấy thế nào, bởi hồi cấp ba em đã giảng bài cho ai bao giờ đâu.”
“Thế bạn học của em giảng bài cho em thế nào, em cứ diễn theo như vậy không phải được rồi sao?”
“Nhưng người giảng bài cho em đều là gia sư, tuy cũng có bạn học từng giảng bài cho em ột hai lần, nhưng thành tích học của mấy bạn ấy chỉ khá tốt thôi, chưa đến trình độ xuất sắc như anh. Em nghĩ…” Khương Xuân Sinh gãi đầu, nói: “Đổi lại là anh giảng bài cho bạn học khác, chắc sẽ không như vậy.”
“Đúng là không giống như vậy.” Lý Khai Nguyên cười nói: “Anh chưa hề giảng bài cho bạn học lần nào, vì anh chỉ biết viết ra các bước giải đề thôi, các bạn học hỏi anh sao lại làm như vậy, anh chỉ nói công thức ở đó, cứ áp dụng vào là được. Sau một, hai lần, không còn bạn học nào tới nhờ anh giảng bài cho nữa.”
Hoá ra là như vậy, Khương Xuân Sinh thầm nghĩ: Học sinh xuất sắc chân chính
Là như vậy sao? Mạch não căn bản không cùng tần số với người bình thường.”
“Em hiểu rồi.” Khương Xuân Sinh buông quyển sách trong tay xuống, nói: “Anh Khai Nguyên, anh muốn ăn gì, em mời.”
Lý Khai Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Quán lẩu ở phố Trường Thành không tệ lắm, chúng ta qua đó ăn lẩu đi.”
“Mùa hè bật điều hoà lên ăn lẩu là chuyện vui vẻ nhất, chúng ta đi nào.”