Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 416: Bọn nhỏ phát triển (6)



Khi ăn, Khương Xuân Sinh liên tục quan sát từng cử chỉ của Lý Khai Nguyên.

Cuối cùng Lý Khai Nguyên không nhịn được, buông đũa hỏi: “Xuân Sinh, hôm nay em làm sao vậy, mắt cứ dính chặt trên người anh như thế là thế nào?”

Khương Xuân Sinh cũng buông đũa, nghiêm túc nói: “Em muốn xem xem học sinh xuất sắc ăn cơm thế nào thôi.”

Lý Khai Nguyên hít sâu một hơi: “Học sinh xuất sắc cũng cầm đũa bằng tay, ăn cơm bằng miệng thôi. Được rồi, đừng nhìn nữa.”

Khương Xuân Sinh thầm nghĩ, đợi chuyển qua nhà anh ấy rồi, phải xem xem khi làm việc anh ấy thế nào mới được. Chắc trạng thái khi làm việc của anh ấy cũng nghiêm túc giống khi đi học nhỉ?

Cơm nước xong, Khương Xuân Sinh quay về trường học thu dọn đồ đạc, bạn cùng phòng hỏi cậu ấy định đi đâu, Khương Xuân Sinh xách ba lô lên, nói: “Tớ qua nhà anh họ tớ ở vài ngày, thời tiết nóng quá, nhà anh ấy có điều hoà.”

Bạn cùng phòng nghe vậy đều tỏ vẻ hâm mộ. Bọn họ cũng muốn sống trong căn nhà có điều hoà, nhưng phòng bọn họ chỉ có một chiếc quạt điện cũ, bật lên nghe như tiếng trâu già kéo xe, còn không mát mẻ chút nào.

Khi Lý Khai Nguyên làm việc, Khương Xuân Sinh ngồi ngay bên cạnh quan sát cậu, lâu dần Lý Khai Nguyên cũng thành thói quen. Ánh mắt tò mò thôi mà, khi thi đỗ trạng nguyên, cậu thường xuyên bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào người.

Đợi Lý Khai Nguyên làm việc xong, Khương Xuân Sinh lập tức bưng trà rót nước, bổ dưa hấu nịnh nọt cậu, thậm chí còn muốn đ.ấ.m lưng cho Lý Khai Nguyên nhưng bị cậu dùng lời nói nghiêm khắc từ chối.

Vừa rồi khi Lý Khai Nguyên làm việc, Khương Xuân Sinh cũng đọc kịch bản một lát. Trong kịch bản có cảnh bạn học của cậu ấy bị vu oan tội ăn trộm, học sinh xuất sắc tin tưởng bạn học mình, rủ mấy bạn học khác cùng tới văn phòng tìm giáo viên phân xử, cuối cùng trả lại trong sạch cho bạn học kia.

Khương Xuân Sinh đọc cho Lý Khai Nguyên nghe đoạn này, hỏi: “Anh Khai Nguyên, nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?”

Lý Khai Nguyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Báo cảnh sát.”

Khương Xuân Sinh: “Hả?”

Lý Khai Nguyên giải thích: “Theo luật pháp nước ta, vu oan hãm hại người khác sẽ bị phạt tù có thời hạn không quá ba năm. Bạn học bị vu oan này báo cảnh sát là cách giải quyết tốt nhất.”

“Nhưng mà bọn họ đều là học sinh trung học, sẽ nghĩ được ra biện pháp này sao? Thanh niên trẻ tuổi đều tương đối xúc động, giống như ttrong kịch bản viết, sẽ lý luận với người khác, từ đó bắt được sơ hở trong lời đối phương, thậm chí còn vung tay đánh nhau chứ?”

Lý Khai Nguyên ăn hết miếng dưa hấu, hỏi lại: “Chẳng phải em đang hỏi anh, nếu là anh thì anh sẽ làm thế nào à? Anh sẽ báo cảnh sát. Độ tuổi này đúng là độ tuổi dễ xúc động, nhưng cũng có người nghĩ được sâu xa. Như phân cảnh vừa rồi em đọc cho anh, học sinh xuất sắc phân tích sực việc rõ ràng rành mạch, có chứng cứ xác thực. Trong tình huống này, cậu ấy còn bình tĩnh phân tích được như thế, sao có thể là người dễ xúc động? Anh cảm thấy báo cảnh sát thì hợp lý hơn. Chuyện ai nấy làm, người kia nói cậu ta bị mất tiền, vậy thì bảo cảnh sát tìm lại cho cậu ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khương Xuân Sinh dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lý Khai Nguyên, nói: “Anh, anh giỏi thật đấy. Để em nghiền ngẫm kịch bản thêm một lát, xem còn chỗ nào không ổn không. Em về phòng trước đây, mai chúng ta thảo luận tiếp nhé.”

Khương Xuân Sinh nghiền ngẫm kịch bản cả một đêm, sáng hôm sau hai mắt thâm quầng như mắt gấu trúc.

Trông thấy em họ như vậy, Lý Khai Nguyên hỏi: “Em làm sao thế? Thức trắng cả đêm không ngủ à?”

“Hôm qua mải đọc kịch bản quá. Anh, em vẫn chưa ăn sáng, em đi trước đây.”

Cả ngày hôm đó Khương Xuân Sinh đều suy nghĩ về chuyện kịch bản, buổi tối về nhà lại hỏi Lý Khai Nguyên vài vấn đề, thứ bảy đến, cậu ấy thương lượng trước với người đại diện, rồi cùng nhau đi tìm đạo diễn để trao đổi.

Đạo diễn họ Tần, danh tiếng không lớn lắm, đây là lần đầu tiên ông ấy quay phim truyền hình, còn là bộ phim thanh xuân vườn trường được đầu tư không nhiều lắm.

Nghe Khương Xuân Sinh nói rõ ý đồ đến của mình, đạo diễn Tần nói: “Chờ chút nhé, để tôi gọi Lão Sở qua.”

Lão Sở là biên kịch của bộ phim này, tuy đạo diễn Tần gọi anh ta là Lão Sở, nhưng thật ra anh ta không già chút nào, thậm chí tướng mạo còn trẻ hơn đạo diễn Trần.

Nhà anh ta cũng ở cùng toà nhà với đạo diễn Tần, nên rất nhanh đã tới nơi.

Vân Chi

Đạo diễn Tần chỉ vào Khương Xuân Sinh, nói: “Tiểu Khương có chút ý kiến với kịch bản, cậu nghe thử xem.”

Nghe Khương Xuân Sinh nói xong, Lão Sở hỏi: “Tiểu Khương, những ý kiến này đều do cậu nghĩ ra à?”

Khương Xuân Sinh ngượng ngùng gãi đầu: “Không phải, là em nghe anh họ em nói, anh ấy chính là kiểu học sinh xuất sắc trong kịch bản này.”

Như nghĩ đến điều gì, Lão Sở hỏi: “Anh họ cậu học giỏi như vậy, khi học cấp ba lại không ai nhờ cậu ấy giảng bài cho sao? Tôi nhớ rõ lớp tôi, mấy người có thành tích tốt luôn được ột đám người vây quanh mà.”

“Anh họ em nói, ban đầu cũng có người nhờ anh giảng bài, nhưng anh ấy chỉ viết ra các bước giải thôi. Bạn học hỏi anh ấy vì sao lại dùng công thức này, anh ấy chỉ nói dùng công thức đó là ra kết quả, không giảng giải thêm về ý nghĩa.”

“Còn đoạn phải dựa vào chăm chỉ mới đạt được thành tích này, anh họ cậu cũng không cho là đúng à?”

“Anh họ em quen mười mấy người từng nằm trong tốp 50 trong cuộc thi đại học, anh ấy nói không ai chỉ dựa vào chăm chỉ đã đạt được thành tích này, đều là thông minh cộng thêm chăm chỉ. Học sinh khá chỉ cần không ngốc, cộng thêm chăm chỉ là làm được. Nhưng kiểu học sinh xuất sắc giống trong kịch bản, nếu không thông minh thì dù có cố gắng đến đâu cũng không đạt được thành tích này.”

Tác giả có lời muốn nói: Tất cả về học sinh xuất sắc đều là nói bừa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com