Từ Tiểu Bảo ngẩng đầu, khuôn mặt vô cảm: “Vừa rồi bà nội anh nói sẽ bồi thường gấp ba lần.”
Khương Xuân Sinh ngẩng đầu nhìn Lưu Đại Ngân, rồi lại cúi đầu nói: “Được, bồi thường gấp ba thì gấp ba.”
Từ Tiểu Bảo: “Hai người chờ ở đây một lát.” Nói xong cậu ta xoay người đi vào phòng nghỉ số mười bảy.
Nhân viên phiên dịch lấy ra giấy bút từ trong túi xách, hỏi: “Anh có thể ký tên cho em không?”
Khương Xuân Sinh lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, hở đủ tám cái răng: “Được, bạn muốn viết thế nào?”
“Cứ viết, chúc Dương Dương mãi mãi trẻ trung là được.”
“Ừ, từ Dương nào nhỉ?”
“Dương trong thái dương ạ.”
“Oke.”
Vì sau này ký tên cho fans hâm mộ, Khương Xuân Sinh đã cố ý tập luyện từ trước. Khương Xuân Sinh ký tên xong, Lưu Đại Ngân ở bên cạnh nói: “Cha mẹ của cậu bé Tiểu Bảo này vô tâm thật đấy, để đứa trẻ ngồi đây một mình như vậy không sợ thằng bé bị người xấu bắt cóc sao?”
Nhân viên phiên dịch nở nụ cười xấu hổ: “Mẹ Tiểu Bảo có việc bận, tạm thời không có thời gian chăm sóc cậu bé. Tiểu Bảo rất ngoan, sẽ không chạy lung tung.”
“Hoá ra là thế. Nhưng mà sau này không được như vậy nữa, nếu thằng bé thật sự xảy ra chuyện gì, cha mẹ thằng bé có hối hận cũng không hối hận kịp.”
Bà ấy chưa nói hết lời, Từ Tiểu Bảo đã ra khỏi phòng.
Lưu Đại Ngân lại dặn dò cậu ta: “Tiểu Bảo này, sau này cháu đừng ngồi một mình ở nơi đông đúc như vậy nhé, không an toàn đâu.”
Từ Tiểu Bảo không nói gì thêm, chỉ đưa tờ giấy trong tay qua cho Lưu Đại Ngân: “Trên này là giá của chiếc máy tính và số thẻ ngân hàng của tôi, nhớ bồi thường gấp ba.”
Lưu Đại Ngân nhận lấy tờ giấy: “Được, lát nữa bà sẽ bảo người chuyển tiền cho cháu, hai tiếng nữa cháu vào xem số dư thẻ ngân hàng nhé, nếu chưa thấy tiền, cháu có thể đến tìm bà bất cứ lúc nào.”
Lưu Đại Ngân đang định nói ra địa chỉ khách sạn mình đang ở, không ngờ Từ Tiểu Bảo lại lắc đầu nói: “Không cần, nhà bà có người làm diễn viên, tôi nghĩ sẽ không quỵt nợ đâu. Dì Trần, chúng ta đi thôi.”
Hiện tại mẹ đã bị bắt, chắc chắn không có cách nào chăm sóc mình, mình ở lại đây cũng không giúp gì ược cho mẹ, thà về nước còn hơn.
Trương Thủy Sinh và Dương Diệu còn có việc phải làm, nên Lưu Đại Ngân và Khương Xuân Sinh về khách sạn trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chuyện Từ Mạn Mạn đã giải quyết hoàn mỹ, Dương Diệu sẽ không nhảy lầu nữa, công ty của Thủy Sinh cũng sẽ không bị liên luỵ, mục đích tới nước F lần này đã đạt thành rồi.
Lúc tâm trạng tốt Lưu Đại Ngân không muốn làm gì cả, bà ấy nằm ở khách sạn hết buổi trưa. Mãi cho đến buổi tối Trương Thủy Sinh mới quay về, chưa ăn cơm anh ta đã tới phòng Lưu Đại Ngân cảm ơn bà ấy.
Đi cùng anh ta còn có cả Dương Diệu.
Thấy vẻ mặt bọn họ dù mỏi mệt nhưng tinh thần rất khá, Lưu Đại Ngân hỏi: “Hai đứa ăn cơm chưa?”
Trương Thủy Sinh lắc đầu: “Vẫn chưa ạ. Dì Lưu, chúng cháu vừa quay về từ đồn cảnh sát đã tới nơi này luôn.”
“Không ăn sao được, để dì gọi cơm cho hai đứa trước.”
Khách sạn này cung cấp cơm 24/7, Lưu Đại Ngân gọi điện thoại bảo Khương Xuân Sinh đi đặt cơm.
Nếu là trong nước, bà ấy chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được. Nhưng bên này là nước F, Lưu Đại Ngân không biết tiếng F, cũng không biết tiếng Anh, nên đành phải gọi bảo Xuân Sinh đặt cơm.
“Dì Lưu, dì đừng vội, lát về phòng chúng cháu ăn là được rồi.”
“Như vậy sao được,” Lưu Đại Ngân rót cho bọn họ mỗi người một chén nước, nói: “Có thực mới vực được đạo, không ăn lại đói ngất ra đấy thì sao? Trưa nay hai đứa cũng không ăn nhỉ? Thế này thì người bằng sắt cũng không chịu nổi.”
Trương Thủy Sinh cười nói: “Vẫn là dì Lưu thương cháu.”
Dương Diệu ở bên cạnh cũng nói: “Tổng giám đốc Lưu, lần này may mà có ngài, nếu không chắc chắn cháu không thể chứng minh được bản thân là người bị hại. Nếu cái mũ sao chép bị chụp lên đầu cháu, thì con đường làm nhà thiết kế của cháu sẽ chấm dứt tại đây. Tổng giám đốc Lưu, ơn huệ này không lời nào có thể cảm tạ hết được, sau này có việc gì cần giúp đỡ, ngài cứ việc nói, dù phải vượt qua nước sôi lửa bỏng cháu cũng không chối từ.”
Lưu Đại Ngân cười không nhịn được: “Tiểu Dương, cậu biết ăn nói thật đấy. Cậu với Thuỷ Sinh không cần cảm ơn tôi đâu, tôi cũng không giúp được gì cả, chỉ là trùng hợp nghe được Từ Mạn Mạn kia gọi điện thoại thôi, nếu không tôi cũng không biết cô ta lại xấu tính như vậy, không chỉ sao chép còn vu oan hãm hại. Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng người xấu cũng gặp quả báo. Phải rồi Thuỷ Sinh, bên phía cảnh sát nói thế nào? Từ Mạn Mạn sẽ phải nhận hình phạt ra sao?”
Trương Thủy Sinh nói: “Quyền bảo vệ sáng chế bên nước F tương đối nghiêm khắc, nếu chuyện Từ Mạn Mạn thuê hacker ăn trộm bản thiết kế của người khác bị chứng thực, cô ta sẽ bị xử phạt khá nặng, bởi không chỉ trái với luật pháp an toàn internet nước F, còn vi phạm bản quyền sáng chế được pháp luật bảo hộ.”
Dương Diệu nói tiếp: “Không chỉ như thế, thanh danh của Từ Mạn Mạn cũng hỏng bét rồi. Sau này sẽ không bao giờ dừng chân được trong giới thời trang.”
“Vậy là tốt rồi.” Lưu Đại Ngân nói: “Con người dù làm bất cứ chuyện gì, quan trọng nhất là không được đánh mất lương tri. Tiểu Dương, nếu hôm nay cậu không chứng minh được trong sạch của bản thân trên sân khấu, phải gánh chịu thanh danh sao chép, không chỉ con đường làm nhà thiết kế của cậu bị chặt đứt, mà công ty của Thuỷ Sinh cũng bị ảnh hưởng. Nếu Tiểu Dương cậu suy nghĩ không thấu đáo, không biết còn xảy ra chuyện gì đâu.”
Vân Chi
Trong quyển sách kia, Dương Diệu đã nuốt cả lọ thuốc ngủ để tự sát, trong căn phòng cậu ấy sống, cả một bức tường đều viết kín bốn chữ “Tôi không sao chép”.
Mà Từ Mạn Mạn và Từ Tiểu Bảo - thủ phạm hại c.h.ế.t cậu ấy nghe được tin này, lại phản ứng thế nào nhỉ?
Từ Mạn Mạn rưng rưng nói, sao Dương Diệu lại luẩn quẩn trong vòng như vậy. Nói xong, cô ta còn an ủi con trai mình, nói chuyện này không phải lỗi của Tiểu Bảo, là do năng lực chịu đựng của Dương Diệu quá kém, Tiểu Bảo đừng sợ.
Tiểu Bảo kia nói thế nào nhỉ? Cậu ta nói còn lâu mình mới sợ. Dương Diệu tự uống thuốc ngủ chứ không phải cậu ta đổ vào miệng Dương Diệu.