Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 427: Pháo Hôi trong truyện em bé đáng yêu (11)



Chẳng lẽ thuốc ngủ Dương Diệu uống không phải do mẹ con Từ Mạn Mạn và Từ Tiểu Bảo ép cậu ấy uống sao?

Nếu Dương Diệu không bị quy chụp cho cái tội danh sao chép, có miệng cũng không biện minh được, con đường làm nhà thiết kế thời trang cũng chấm dứt, cậu ấy sẽ uống thuốc ngủ để tự sát sao?

“Tổng giám đốc Lưu, thật ra tính tình cháu rất mẫn cảm.” Dương Diệu nở nụ cười ngượng ngùng, nói: “Nếu như chuyện hôm nay Từ Mạn Mạn làm không bị điều tra rõ, nếu cháu bị gán cho cái tội danh sao chép, thì không biết cháu sẽ làm ra chuyện ngu ngốc nào đâu.”

“Cho nên…” Cậu ấy nhìn Lưu Đại Ngân, chân thành nói: “Tổng giám đốc Lưu, đối với ngài mà nói, chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng với cháu mà nói, nó không nhỏ chút nào. Cho nên, hãy để cháu cảm ơn ngài thêm lần nữa.”

Lưu Đại Ngân: “Đứa nhỏ này, được rồi, tôi nhận lời cảm ơn của cháu.”

Cửa phòng bị gõ vang: “Bà ngoại, là cháu.”

Vân Chi

Trương Thủy Sinh ngồi gần cửa nhất, anh ta bước ra mở cửa.

Khương Xuân Sinh vào phòng, nói: “Bà ngoại, chú Trương, cháu đã đặt cơm cho chú rồi, lát nữa sẽ đưa đến phòng này.”

Vào trong rồi, cậu ấy cũng hỏi chuyện Từ Mạn Mạn, Trương Thủy Sinh lại giảng giải một phen: “Xuân Sinh, cháu yên tâm, chắc chắn lần này Từ Mạn Mạn sẽ không có được kết cục tốt đẹp đâu. Chú nghĩ kỹ rồi, chú sẽ mời luật sư tốt nhất thưa kiện cô ta, nhất định phải khiến cô ta ngồi tù.”

Trương Thủy Sinh còn có việc phải làm ở nước F, nên Lưu Đại Ngân dẫn Khương Xuân Sinh về nước trước.

Trùng hợp là, bọn họ lại đi cùng chuyến bay với Từ Tiểu Bảo. Nhưng mà Từ Tiểu Bảo chỉ ngồi khoang phổ thông, còn Lưu Đại Ngân và Khương Xuân Sinh thì ngồi khoang hạng nhất.

Bọn họ gặp nhau ở quầy soát vé, nhưng mà không ai nói chuyện với ai.

Ngay cả người phiên dịch kia, nhìn thấy thần tượng Khương Xuân Sinh của mình cũng không tới chào hỏi.

Mới qua một ngày ngắn ngủn thôi, vậy mà nhìn Từ Tiểu Bảo đã hơi tiều tụy rồi. Cũng khó trách, dù sao Từ Tiểu Bảo vẫn là một đứa trẻ, mẹ bị cảnh sát bắt, cha thì không biết là ai, cậu ta vẫn chưa biết rõ cuộc sống sau này sẽ ra sao, không tiều tụy mới là lạ.

Khoảng thời gian này, Từ Mạn Mạn vẫn chưa nói cho Từ Tiểu Bảo chuyện về Triệu Hữu Tiền, nói cách khác, sau khi về nước, Từ Tiểu Bảo vẫn chưa biết mình sẽ bị đưa tới đâu.

Lưu Đại Ngân nhớ lại những gì trong sách viết, cha mẹ Từ Mạn Mạn đã qua đời từ khi cô ta còn nhỏ, chú thím của Từ Mạn Mạn không thích cô ta, không có khả năng sẽ nuôi dưỡng đứa cháu ngoại từ trên trời rơi xuống Từ Tiểu Bảo này.

Ngoài chú thím ra, Từ Mạn Mạn không còn người thân nào khác, ai sẽ nuôi dưỡng Từ Tiểu Bảo nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đột nhiên Lưu Đại Ngân nghĩ đến một người, chính là anh trai hàng xóm là thanh mai trúc mã của Từ Mạn Mạn, tên là Tạ Lâm.

Trong quyển sách kia, Tạ Lâm chính là “lốp xe dự phòng” dịu dàng ấm áp mà Từ Mạn Mạn có thể gọi đến bất cứ lúc nào. Cho dù Từ Mạn Mạn xảy ra chuyện gì, Tạ Lâm đều đi theo giải quyết tốt hậu quả cho cô ta.

Lần này Từ Mạn Mạn xảy ra chuyện như vậy, Từ Tiểu Bảo không có nơi nào để đi, khả năng sẽ được đưa đến nhà Tạ Lâm nhỉ?

Lưu Đại Ngân đoán không sai, Từ Mạn Mạn đã nhờ nhân viên phiên dịch đưa con trai đến chỗ Tạ Lâm, bởi cô ta thật sự không còn người nào khác để phó thác.

Bên nước F là buổi chiều, ở trong nước đã là đêm khuya rồi.

Trong một căn phòng trang trí đơn sơ, chủ nhân của nó ngồi bật dậy khỏi giường.

“Mẹ kiếp, đây là nơi nào vậy? Không phải mình xuyên không chứ?”

Tuy rằng trong phòng không bật đèn, nhưng anh ta vẫn nhìn thấy được đại khái cách bài trí bên trong.

Người đàn ông trẻ tuổi lần mò quanh giường một phen, cuối cùng cũng tìm được công tắc, “Tách” một cái, đèn trong phòng sáng lên.

Anh ta quan sát kỹ căn phòng một lượt, xác định nơi này không phải căn phòng trước đây của mình. Người đàn ông không rảnh đeo giày, chạy chân trần vào nhà vệ sinh, không quên thuận tay bật đèn điện trong nhà vệ sinh lên.

Đợi khi nhìn thấy khuôn mặt trong tấm gương, cuối cùng anh ta mới tin tưởng trăm phần trăm, mình thật sự xuyên không rồi, không biết anh ta xuyên vào cơ thể của ai nhỉ?

Nhìn qua cơ thể này còn già hơn anh ta…

Ở thế giới cũ anh ta mới học năm nhất đại học, không biết vì sao sau khi ngủ một giấc lại xuyên vào cơ thể người này, tự dưng bị già đi mấy tuổi.

Đầu tiên phải biết người đàn ông này là ai đã.

Trương Sướng tìm tòi một lượt trong phòng ngủ, quần áo trên người cũng sờ soạng một phen, nhưng vẫn không tìm thấy tin tức về thân phận của người này.

Phòng ngủ không lớn lắm, khả năng ví tiền gì đó đang nằm trong phòng khách. Nghĩ vậy, Trương Sướng lập tức ra ngoài. Chưa đi ra khỏi phòng ngủ, đột nhiên một dòng ký ức khổng lồ ập đến khiến anh ta lảo đảo, suýt nữa đã té ngã.

Khó khăn lắm Trương Sướng mới đứng vững được, tiêu hoá xong đống ký ức kia, Trương Sướng lại mắng một câu thô tục: “Mẹ nó chứ, không phải mình xuyên không, là xuyên sách.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com