“Mẹ của Tiểu Bảo tên là Từ Mạn Mạn,” Trương Sướng nói: “Mạn Mạn sang nước F tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, vì một vài chuyện nên chưa thể về nư, cho nên cô ấy mới nhờ tôi đưa Tiểu Bảo tới chỗ cậu.”
Đương nhiên Từ Mạn Mạn không nhờ Tạ Lâm đưa Từ Tiểu Bảo tới chỗ Triệu Hữu Tiền rồi, những lời này đều là Trương Sướng nói bừa.
Nhà họ Triệu lập nghiệp từ ngành thời trang, nên cũng nắm rõ chuyện lớn chuyện nhỏ trong giới thời trang.
Vốn dĩ như quyển sách kia, sau khi Từ Mạn Mạn đạt được thứ tự không tồi, quay về từ nước F, nhà họ Triệu đã tung cành ôliu ra với cô ta.
Ban đầu, Từ Mạn Mạn không định tới công ty của nhà họ Triệu, cô ta định tới công ty thời trang ở Kinh Thị. Nhưng mà ngẫu nhiên Từ Tiểu Bảo biết được cha ruột của mình chính là cậu chủ của tập đoàn Triệu Thị, nên lấy lý do muốn ở bên cạnh cha ruột mình để thuyết phục Từ Mạn Mạn, sau đó cô ta mới tiếp nhận cành ôliu của tập đoàn Triệu Thị, vào Triệu Thị làm việc.
Cũng chính từ khi ấy, Triệu Hữu Tiền mới bắt đầu chú ý tới Từ Mạn Mạn, bắt đầu vở kịch yêu nhau lắm cắn nhau đau, anh theo em chạy.
Hiện tại Từ Mạn Mạn đã xảy ra chuyện lớn như vậy ở nước F, Triệu Hữu Tiền không thể nào chưa nghe thấy.
“Từ Mạn Mạn, nước F, cuộc thi thiết kế.” Triệu Hữu Tiền kinh ngạc nói: “Chính là cuộc thi thiết kế diễn ra hai hôm trước ở nước F, Từ Mạn Mạn kia không chỉ sao chép, còn trộm bản thảo thiết kế của tất cả thí sinh dự thi?”
Chuyện này đã khơi lên sóng to gió lớn trong giới thời trang, vì trong giới thời trang chưa bao giờ xảy ra vụ việc tiêu cực như vậy.
Từ Mạn Mạn không chỉ trộm một bản thiết kế, mà trộm của tất cả thí sinh dự thi, không biết ở vòng đấu loại, có phải cô ta cũng ăn trộm tâm huyết của người khác hay không. Bây giờ đã có người kháng nghị, nói kết quả vòng đấu loại không công bằng, yêu cầu tổ chức thi đấu lại.
Tuy tập đoàn Triệu Thị chỉ phát triển trong nước, nhưng mà Triệu Hữu Tiền cũng đã nghe nói về chuyện này rồi.
Hiện tại, Tạ Lâm nói với anh ta, mẹ của Từ Tiểu Bảo này chính là Từ Mạn Mạn kia…
Anh ta cũng không biết nên nói gì nữa.
Thằng bé còn nhỏ như vậy, không biết có bị Từ Mạn Mạn ảnh hưởng, học phải điều gì không tốt hay không.
Nếu để Trương Sướng nghe được tiếng lòng của Triệu Hữu Tiền, anh ta sẽ vỗ vai Triệu Hữu Tiền nói: “Người anh em, cậu nghĩ sai rồi, không phải Từ Mạn Mạn dạy hư Từ Tiểu Bảo, là Từ Tiểu Bảo dạy hư Từ Mạn Mạn. Khi chưa sinh Từ Tiểu Bảo, tuy rằng Từ Mạn Mạn hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn xem như là người lương thiện. Từ Mạn Mạn biến thành như bây giờ, không thể không kể đến công lao của Từ Tiểu Bảo.”
Nhưng mà Trương Sướng sẽ không nói cho Triệu Hữu Tiền những lời này, bởi bây giờ anh ta đang sắm vai nam phụ si tình với Từ Mạn Mạn.
Vân Chi
“Cậu hiểu lầm Mạn Mạn rồi.” Trương Sướng nhìn Triệu Hữu Tiền, phản bác: “Mạn Mạn là cô gái tốt, sẽ không làm ra chuyện như vậy. Tôi tin, Mạn Mạn bị oan, cô ấy bị người ta hãm hại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe mấy câu này, Triệu Hữu Tiền cảm thấy không đúng lắm. Hở ra là “Mạn Mạn”, chẳng lẽ Từ Mạn Mạn thân với Tạ Lâm như vậy sao?
“Tôi vẫn chưa hỏi, cậu có quan hệ thế nào với Từ Mạn Mạn?”
“Chúng tôi…” Trương Sướng ngập ngừng, nói: “Nhà tôi với nhà Mạn Mạn là hàng xóm, hồi nhỏ thường xuyên chơi với nhau.”
Khi còn đi học, Triệu Hữu Tiền đã nghe bạn bè nói, Tạ Lâm có một cô bạn thanh mai, vì cô bạn ấy, Tạ Lâm từng từ chối không ít bạn nữ thổ lộ tình cảm với mình.
Triệu Hữu Tiền cũng không cảm thấy không thoải mái, bởi mối liên hệ giữa anh ta và Từ Mạn Mạn cũng chỉ có Từ Tiểu Bảo này, còn thành lập trên cơ sở Từ Tiểu Bảo là con rột của anh ta. Ngoài điều này ra, anh ta với Từ Mạn Mạn không có bất cứ giao thoa nào khác, nên dù Tạ Lâm có quan hệ thân mật với Từ Mạn Mạn, thì cũng không liên quan gì đến anh ta.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, Tạ Lâm này tốt xấu gì khi đi học cũng từng sánh ngang với anh ta, sao lại mắt mù coi trọng một người phụ nữ như vậy nhỉ?
“Tạ Lâm, chuyện Từ Mạn Mạn sao chép đã có chứng cứ xác thực rồi, cậu vẫn chưa tin sao?”
Trương Sướng tiếp tục diễn kịch đến cùng: “Tôi không tin, Mạn Mạn không phải người như vậy.”
“Không tin thì thôi.” Triệu Hữu Tiền nhún vai: “Cậu không tin tôi cũng không có cách gì khác. Trong công ty còn rất nhiều việc đang chờ tôi, tôi về trước đây. Tạm thời cứ để thằng bé ở nhà cậu, tôi sẽ cho người qua chăm sóc thằng bé.”
Về ý kiến này, Trương Sướng không từ chối. Anh ta còn trẻ, vẫn là thanh niên, biết chăm sóc trẻ con thế nào. Có người Triệu Hữu Tiền đưa qua giúp đỡ, anh ta sẽ không phải để ý đến Từ Tiểu Bảo.
“Được rồi, tôi đưa Tiểu Bảo về nhà trước đây.”
Chuyện tìm bảo mẫu đương nhiên cũng giao cho thư ký toàn năng của Triệu Hữu Tiền rồi, kết quả còn chưa tới hai tiếng, thư ký đã dẫn bảo mẫu tới cửa nhà Tạ Lâm rồi.
Ngoài úp mì ăn liền ra, Trương Sướng không biết nấu món nào khác, không có người giúp đỡ, anh ta đành dẫn Từ Tiểu Bảo ra ngoài ăn cơm.
Thế giới này lạc hậu hơn thế giới anh ta sống ít nhất mười mấy năm, điện thoại vẫn dùng phím cứng, trên đường đa số vẫn là xe đạp.
Nếu như anh ta nói, mười mấy năm sau, khi ra ngoài mọi người đều không cần mang theo ví tiền nữa, đa phần đều thanh toán qua điện thoại. Trộm cắp vào siêu thị nhỏ ven đường chỉ có thể cướp được mười mấy đồng tiền, sợ là sẽ không ai tin tưởng.
Haiz, thế giới của mình vẫn tốt hơn. Không muốn nấu cơm, thì đặt đồ ăn qua điện thoại là có người đưa đến tận nhà, không giống bây giờ, không muốn nấu cơm thì nhịn đói, hoặc ăn mì ăn liền.
Hiện tại Trương Sướng chỉ có một ý nghĩ, mau chóng tiễn Từ Tiểu Bảo này đi, anh ta muốn về nhà. Anh ta nhớ cha mẹ, nhớ em gái, nhớ món đậu phụ thối trước khu tập thể, nhớ cơm hộp, nhớ điện thoại thông minh rồi.