Thư ký của Triệu Hữu Tiền dẫn bảo mẫu tới trước cửa nhà Tạ Lâm, bấm chuông cửa vài cái vẫn không thấy người ra mở cửa.
Thư ký đành phải gọi điện thoại cho Trương Sướng, lúc này Trương Sướng vừa cơm nước xong, đang định về nhà: “Tiểu Bảo, chúng ta về nhà thôi, cha cháu đưa bảo mẫu tới rồi.”
Đôi mắt to tròn của Từ Tiểu Bảo nhìn sang Trương Sướng: “Chú Tạ, cha cháu sẽ nhận lại cháu chứ?”
Nhận xét công tâm thì, Từ Tiểu Bảo rất xinh đẹp, mắt to mũi cao, môi hồng da trắng, là một bé shota nhỏ đáng yêu.
Lúc này, đôi mắt cậu bé ầng ậng nước nhìn về phía Trương Sướng, giống con nai nhỏ lạc đường trong rừng rậm.
Nếu như không biết linh hồn dưới lớp da đáng yêu này là người thế nào, chắc chắn Trương Sướng sẽ không nhịn được mà an ủi cậu bé.
Vì đã biết, nên Trương Sướng chỉ khẽ mỉm cười: “Tiểu Bảo đáng yêu như vậy, sao cha cháu lại không thích cháu chứ? Chúng ta đi mau đi, để người khác chờ lâu là không lễ phép đó.”
Từ Tiểu Bảo cúi đầu, lại hỏi: “Chú Tạ, chú thích cháu chứ?”
Trương Sướng: “Chú thích tất cả các bạn nhỏ đầu óc ngây ngô.”
Còn loại trẻ con có nội tâm ác ma dưới vẻ ngoài thiên sứ, hại người không nháy mắt như cháu, còn lâu chú đây mới thích.
Nhưng mà Từ Tiểu Bảo không nghe được tiếng lòng của Trương Sướng, cậu b lập tức vui vẻ, nói: “Chú Tạ thích cháu, cháu rất vui.”
Trương Sướng: Xin lỗi, chú không thích cháu, không chỉ không thích, chú còn chán ghét cháu.
Nơi bọn họ ăn cơm cách nhà Tạ Lâm không xa lắm, chỉ mất vài phút đi bộ. Thư ký của Triệu Hữu Tiền và một người phụ nữ khoảng hơn năm mươi đang đứng trước cửa. Thấy Trương Sướng dẫn Từ Tiểu Bảo về, thư ký lập tức chào hỏi: “Chào anh Tạ.”
Trương Sướng gật đầu một cách rụt rè.
Vừa nhìn đã biết thư ký này thuộc loại tinh anh trong xã hội, Trương Sướng thật sự không biết nên nói gì với người ta.
Còn về Triệu Hữu Tiền, trong mắt Trương Sướng đối phương chỉ là loại ngu si tứ chi phát triển, nếu không ngu, sao anh ta có thể mập mờ với Từ Mạn Mạn mấy trăm chương mới xác định quan hệ!
“Anh Tạ, đâ là chị Trương, chị ấy đã làm bảo mẫu mười mấy năm rồi, tay chân nhanh nhẹn, còn nấu ăn rất ngon, Tổng giám đốc Triệu bảo chị ấy qua đây chăm sóc cho thằng bé.”
Vốn dĩ thư ký định nói là qua đây chăm sóc cậu chủ nhỏ, nhưng nghĩ lại thì, hiện tại vẫn chưa có kết quả xét nghiệm AND, vẫn hơi sớm để gọi là cậu chủ nhỏ.
Căn nhà của Tạ Lâm có ba phòng ngủ một phòng khách, đương nhiên Trương Sướng ngủ ở phòng ngủ chính rồi, phòng bên trái để Từ Tiểu Bảo ngủ, phòng làm việc có một chiếc giường nhỏ, có thể cho chị Trương ở đó.
Có chị Trương giúp đỡ, mấy ngày sau đó Trương Sướng sống rất thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Thư ký của Triệu Hữu Tiền nói không sai, chị Trương nấu ăn rất ngon, ăn cơm chị ấy nấu còn chưa tới một tuần, Trương Sướng đã cảm thấy mình béo lên vài cân rồi.
Ngoài Trương Sướng và Từ Tiểu Bảo ra, không biết dây thần kinh nào của Triệu Hữu Tiền chập mạch mà tối nào anh ta cũng tới chỗ Tạ Lâm ăn chực.
Nói tới chuyện này, anh ta còn trả lời hùng hồn, đầy lý lẽ: “Tôi tới để bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Bảo. Hơn nữa, tiền lương của chị Trương do tôi trả, tiền mua đồ ăn cũng do tôi bỏ ra, tôi tới ăn cơm thì làm sao?”
Không sao cả, cậu chủ Trương ngài vui là đươc.
Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Trương Sướng cảm thấy Triệu Hữu Tiền cũng không phải kẻ ngốc, cũng được coi là người tuổi trẻ tài cao, sao trong quyển sách kia lại viết Triệu Hữu Tiền không đàng hoàng như vậy nhỉ?
Chẳng mấy nữa là anh ta quay về thế giới của mình rồi, Triệu Hữu Tiền sẽ làm chuyện ngu ngốc gì, thì liên quan gì với anh ta chứ.
Thời gian càng lâu, Trương Sướng càng có dự cảm mình sắp về được nhà rồi. Anh ta cảm thấy, đợi Từ Tiểu Bảo quay về nhà họ Triệu nhận tổ quy tông rồi, là anh ta có thể quay về.
Cuộc sống ở thế giới này coi như một kỳ nghỉ phép khó có được đi.
Nghĩ vậy Trương Sướng còn cảm thấy hơi kích động. Khả năng trên đời này chỉ có mình anh ta là được đi nghỉ phép ở thế giới khác, chính là người may mắn có một không hai trên thế giới này đó.
Thời gian sẽ không thay đổi vì mong muốn của ai đó, nên thế nào thì vẫn như vậy, cuối cùng cũng có kết quả xét nghiệm ADN rồi. Triệu Hữu Tiền đúng là cha ruột của Từ Tiểu Bảo.
Nói cách khác, Từ Tiểu Bảo chính là con ruột của Triệu Hữu Tiền.
Đối với người con trai đột nhiên xuất hiện này, tâm trạng của Triệu Hữu Tiền rất phức tạp, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tiểu Bảo, về nhà với cha đi.”
Trương Sướng: “Hiện tại chắc Tiểu Bảo cũng đến tuổi đi nhà trẻ rồi, cậu mau giải quyết chuyện hộ khẩu cho thằng bé đi, nếu không lại chậm trễ việc học đấy.”
Không phải Trương Sướng đang suy nghĩ cho tương lai của Từ Tiểu Bảo, mà anh ta sợ ngày nào chưa giải quyết chuyện hộ khẩu, ngày đó Từ Tiểu Bảo vẫn còn lý do để ăn vạ ở nhà anh ta.
Vân Chi
Bởi vì dạo này Từ Tiểu Bảo tỏ vẻ không muốn về nhà họ Triệu lắm.
Nhưng điều Trương Sướng không biết là, thật ra đứa nhỏ Từ Tiểu Bảo này vô cùng muốn về nhà họ Triệu, bởi nhà họ Triệu cũng là nhà giàu có tiếng.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ cho người đi gặp Từ Mạn Mạn, khuyên cô ta từ bỏ quyền nuôi nấng.” Triệu Hữu Tiền nói.
“Nếu như Mạn Mạn không đồng ý thì phải làm sao?” Điều Trương Sướng lo lắng nhất là, Từ Mạn Mạn không đồng ý giao Từ Tiểu Bảo cho Triệu Hữu Tiền nuôi nấng.
“Điều này thì cậu cứ yên tâm.” Triệu Hữu Tiền cười nói: “Từ Mạn Mạn đã bị cảnh sát nước F bắt lại, trong thời gian ngắn chắc chắn không ra được. Tôi là cha của Tiểu Bảo, tôi nuôi nấng thằng bé không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?”
“Được rồi, vậy tôi đi trước nhé, tạm biệt.”
Dự cảm sắp được về nhà càng ngày càng mãnh liệt, Trương Sướng muốn mau chóng quay về nằm lên giường, anh ta tin, đợi anh ta mở mắt ra lần nữa, trước mắt sẽ là trần nhà mình.
Nhưng mà mới đi được vài bước, hai mắt Trương Sướng đã tối sầm, ngã quỵ trên mặt đất. Khi mở mắt ra lần nữa, quả nhiên đã là nhà anh ta rồi.