Khác với lúc anh ta xuyên sách, căn phòng được thu dọn rất sạch sẽ, không còn truyện tranh và tất thối ném lung tung đầy đất nữa.
Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, Trương Sướng đã phải tự mình dọn dẹp nhà cửa, chỉ khi căn phòng bừa bộn không chịu nổi, mẹ Trương mới thu dọn giúp Trương Sướng một chút, thu dọn xong còn lải nhải cả ngày trời.
Quay về từ thế giới khác, điều Trương Sướng nhớ nhất chính là những lời lải nhải của mẹ Trương,
Anh ta vội vàng đeo giày vào, chạy ra khỏi phòng ngủ. Mẹ Trương đang nấu cơm trưa trong phòng bếp, Trương Sướng bước đến ôm chặt lấy bà ấy.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Tự dưng bị ôm chặt, Mẹ Trương không hiểu ra sao. Hôm nay con trai bà ấy làm sao vậy? Đổi tính đổi nết rồi à?”
“Nói gì vậy, chẳng phải buổi sáng vừa gặp mặt sao?”
Trương Sướng cười hì hì: “Một ngày không gặp như cách ba thu, mẹ, con gặp mẹ từ buổi sáng, bây giờ sắp qua nửa ngày, cũng chính là hơn một năm. Hơn một năm không gặp mẹ, tất nhiên sẽ nhớ mẹ rồi.”
Ban nay sao lại cảm thấy thằng nhãi này đổi tính đổi nết nhỉ? Rõ ràng vẫn vậy mà.
“Được rồi, đã nhớ mẹ như vậy thì qua đây nhặt rau giúp mẹ đi.” Mẹ Trương chỉ vào mớ rau đặt trên kệ bếp, nói.
Tạ Lâm mở to mắt, trần nhà trắng như tuyết. Rõ ràng đây không phải nhà mình.
Anh ta quay đầu quan sát cảnh vật trong phòng, qua cách trang hoàng, chắc nơi này là bệnh viện.
Trước khi mở mắt anh ta đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường nhà họ Trương. Bây giờ mở mắt ra lại là bệnh viện, rốt cuộc lần này anh ta nằm viện vẫn dưới thân phận Trương Sướng, hay là lại xuyên không rồi?
Trong lúc lơ đãng Tạ Lâm nhìn lướt qua bàn tay của cơ thể này, anh ta lập tức trợn tròn mắt.
Đây là, đây là tay của chính anh ta.
Là tay của chính Tạ Lâm này.
Lẽ nào… Lẽ nào anh ta đã trở lại rồi….
Không quan tâm đến kim truyền dịch trên tay, Tạ Lâm lập tức ngồi dậy khỏi giường, định đến phòng vệ sinh soi gương thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nhưng anh ta vẫn chưa xuống khỏi giường, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra, người vào phòng là một người đàn ông.
Tạ Lâm nheo mắt lại, người đến là Triệu Hữu Tiền, cũng là người có nhân duyên trời định với Từ Mạn Mạn.
“Cậu tỉnh rồi à? Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái không?”
Nghe giọng điệu của Triệu Hữu Tiền giống như hai người rất thân nhau vậy, nhưng mà Tạ Lâm nhớ rõ, khi đi học anh ta và Triệu Hữu Tiền thật sự không hợp nhau mà.
Lẽ nào trong khoảng thời gian anh ta rời khỏi cơ thể mình, đã xảy ra chuyện gì đó mà anh ta không biết?
Nhưng mà điều này không quan trọng, quan trọng nhất là hiện tại là ngày bao nhiêu, rốt cuộc anh ta đã rời khỏi cơ thể mình bao lâu rồi.
Tạ Lâm cầm chiếc điện thoại đặt bên mép giường lên, chính là điện thoại di động anh ta dùng trước khi xuyên không.
Sau khi bấm sáng màn hình nhìn rõ ngày tháng hiển thị trên điện thoại, Tạ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện tại mới qua bảy, tám ngày từ khi anh ta rời khỏi cơ thể mình.
“Sao cậu lại ở đây, người nhà tôi đâu?” Tạ Lâm hỏi.
“Sao tôi lại ở đây? Cậu còn không biết xấu hổ à mà hỏi.” Triệu Hữu Tiền ngồi phịch xuống ghế sô pha, hai chân bắt chéo: “Tự dưng cậu lăn ra té xỉu ở bệnh viện, doạ tôi sợ c.h.ế.t khiếp. May mà nơi này là bệnh viện, có y bác sĩ khám chữa giúp. Cơ thể cậu không có vấn đề gì, chỉ là đường m.á.u hơi thấp, truyền hai chai đường glucose là được.”
Té xỉu ở bệnh viện, còn té xỉu trước mặt Triệu Hữu Tiền, mình ngẫu nhiên gặp Triệu Hữu Tiền ở bệnh viện sao?
Lẽ nào trong mấy ngày mình sống ở thế giới khác, cũng có người nhập vào cơ thể mình?
Tạ Lâm lập tức nghĩ tới Trương Sướng mất tích kia, có lẽ chính cậu ấy đã nhập vào cơ thể mình.
“Chuyện Tiểu Bảo không cần cậu xen vào nữa, thư ký của tôi đã dẫn thằng bé về nhà rồi, lát nữa tôi sẽ dẫn thằng bé về nhà họ Triệu nhận tổ quy tông. Chuyện chỗ Từ Mạn Mạn cũng không cần cậu lo lắng, tôi sẽ phái người đi nói chuyện với cô ta.”
Từ Tiểu Bảo về nhà họ Triệu?
Khoảng thời gian này, chắc là Từ Mạn Mạn vẫn đang thi đấu ở nước F, Từ Tiểu Bảo nên ở bên đó với cô ấy mới đúng… Rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tạ Lâm hỏi thử: “Chuyện Từ Mạn Mạn, cậu có ý tưởng gì không?”
Triệu Hữu Tiền rất mất kiên nhẫn, khuông muốn đàm luận với Tạ Lâm về Từ Mạn Mạn: “Tôi thì có ý tưởng gì chứ? Cô ta đã phạm pháp, tất nhiên sẽ bị xử phạt theo pháp luật. Tạ Lâm, tuy rằng chúng ta không hợp nhau, nhưng tôi rất kính nể nhân phẩm và học thức của cậu. Từ Mạn Mạn không phải người tốt đẹp gì, cậu đừng suốt ngày lo lắng cho cô ta như thế.”
“Từ Mạn Mạn không phải người tốt thì cậu là người tốt chắc?” Tạ Lâm cười mỉa: “Nếu cậu là người tốt, sao cậu lại cưỡng ép Từ Mạn Mạn, sao lại có Từ Tiểu Bản?”
“Tạ Lâm,” Giọng Triệu Hữu Tiền trở nên trịnh trọng hiếm thấy: “Tối hôm đó tôi ngủ ở khách sạn Đế Hào, khách sạn đó được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Từ Mạn Mạn chỉ là nhân viên phục vụ ở tầng sáu, căn bản không có tư cách lên tầng mười tám. Hôm đó, sau khi tỉnh lại tôi đã sai người đi xem lại camera giám sát rồi, không hề có ai ép Từ Mạn Mạn lên tầng mười tám, là cô ta tự đi lên.”
“Sao có thể?” Tạ Lâm không dám tin tưởng Từ Mạn Mạn không lương thiện, tốt bụng như vẻ bề ngoài. Hôm nay anh ta phải đặt vé bay sang nước F ngay mới được, để hỏi Từ Mạn Mạn cho rõ ràng về chuyện xảy ra năm đó.