Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 437: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (3)



“Được rồi, chúng ta vào thôi, ông bật máy quay phim trước đi.”

“Bật luôn từ bây giờ à?”

“Ừ, bật luôn từ bây giờ. Nếu cảnh sát hỏi tới, chúng ta cứ nói vì nhớ quê hương, nên cố ý tìm hẻm nhỏ vắng vẻ quay cảnh tuyết rơi.”

“Được, vậy tôi bật máy quay phim luôn.”

Lý Tam Thuận bật máy quay phim lên, đeo trên cổ, đi cùng Lưu Đại Ngân vào trong hẻm nhỏ. Con hẻm nhỏ này tuyết không dày lắm, bước chân bọn họ loạt xoạt trên mặt tuyết.

Cả con hẻm đều yên tĩnh, ngoài tiếng tuyết rơi xuống người bọn họ, rơi xuống mặt đất, rơi xuống mái hiên, nóc nhà và tiếng loạt xoạt do bước chân dẫm trên nền tuyết ra, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Lý Tam Thuận nói: “Đại Ngân, bà còn nhớ mùa đông năm chúng ta vừa kết hôn không? Năm đó tỉnh thành tuyết rơi rất lớn, bà cảm thấy đẹp nên khăng khăng đòi tôi cùng đi ra ngoài ngắm cảnh tuyết, kết quả bị tuyết trên cây rơi xuống đầy đầu đầy cổ, may mà lúc ấy bà quàng chiếc khăn len màu đỏ, nếu không chỗ tuyết kia đã rơi vào trong quần áo rồi.”

Việc này đã trôi qua mấy chục năm, nhưng bây giờ nhắc lại, Lưu Đại Ngân vẫn đ.ấ.m yêu Lý Tam Thuận một cái: “Ông còn không biết xấu hổ mà nhắc lại, lúc ấy tại sao đống tuyết kia rơi xuống ông còn không rõ sao? Tôi đang đứng dưới tàng cây ngắm cảnh, ông lại đạp vào thân cây, khiến tuyết trên cây rơi xuống suýt nữa thì chôn luôn tôi rồi. Lúc ấy tôi giận đến mức muốn đào một cái hố chôn luôn ông dưới nền tuyết. Không phải ông chạy trốn nhanh, tôi đã cho ông thành người tuyết rồi.”

Vân Chi

“Tuy bà không chôn tôi, nhưng tôi có khá hơn bao nhiêu đâu.” Nghĩ đến chuyện này, Lý Tam Thuận lại bật cười: “Bà còn nhét hai nắm tuyết vào cổ tôi đó, đến lúc chúng ta về nhà, quần áo của tôi đều ướt hết rồi.”

“Đáng đời ông.” Lưu Đại Ngân cười mắng ông ấy một câu.

“Ừ, đáng đời tôi, ai bảo tôi cưới được một cô vợ đanh đá như bà chứ.”

“Sao hả?” Lưu Đại Ngân trừng mắt hỏi ông ấy: “Hối hận rồi à?”

“Ừ, hối hận rồi, hối hận vì không thể ở cùng bà thêm một trăm đời nữa.”

Nói hết câu, Lý Tam Thuận bật cười trước.

Đời này của ông ấy cũng coi như đáng giá rồi, có con trai con gái, có một người vợ tốt như vậy, không còn gì tiếc nuối nữa.

“Tam Thuận, chúng ta đi chậm chút, cẩn thận đường trơn.”

Hẻm nhỏ rất ngắn, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã đi từ đầu bên này đến đầu bên kia rồi, mà bà già kia vẫn chưa xuất hiện.

Dù sao hai người bọn họ cũng rảnh rỗi, nên hai người lại đi vòng trở lại, đi từ cuối hẻm về đầu hẻm.

Vẫn chưa đi hết con hẻm, hai người đồng thời nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến về phía sau. Bọn họ ăn ý cùng nhau quay đầu nhìn lại.

Trong con hẻm nhỏ, cứ cách mười mấy mét lại có một bóng đèn đường gắn trên tường vây, nhìn thân hình và dáng đi của người kia, có vẻ đối phương không còn trẻ tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lý Tam Thuận giơ máy quay phim lên, quay về phía người kia, cùng lúc đó ông ấy nói: “Đại Ngân, nghỉ một lát rồi chúng ta về nhà nhé.”

“Ừ.”

Bà già kia càng lúc càng gần, không biết vì sao, đột nhiên bà ta trượt chân một cái, rồi ngã lăn ra đất.

“Ai u.” Tiếng kêu đau đớn vang lên, là giọng của một bà lão.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không sốt ruột, chậm rãi đi đến chỗ bà già kia bị ngã.

Bà ấy và Tam Thuận cũng già rồi, đi nhanh quá lỡ ngã ra đất thì phải làm sao? Cứ chậm rãi đi tới thì hơn.

Bọn họ chưa đi đến chỗ bà già kia bị ngã thì lại có một người nữa đi đến từ bên kia con ngõ nhỏ. Trời đổ tuyết thế này mà đối phương vẫn nhảy nhót được, vừa nhìn đã biết là người trẻ tuổi.

Trông thấy một bà cụ ngã trên mặt đất, phản ứng đầu tiên của người trẻ tuổi chính là chạy đến nâng bà ta dậy.

Chắc chắn cậu thiếu niên này chính là Tề Dĩ An rồi. Lưu Đại Ngân sẽ không để cậu ấy bị bà già kia ăn vạ.

“Cậu bé, cháu đừng vội đỡ bà ấy dậy.” Lưu Đại Ngân hô lên: “Bà nghe người ta nói, người bị ngã không được tuỳ tiện đỡ dậy, khả năng sẽ khiến bọn họ bị thương nặng hơn đấy.”

Tề Dĩ An vừa ra khỏi nhà bạn học Đại Dũng của mình, trên đường về nhà, đi qua ngõ nhỏ thì nhìn thấy một bà cụ đang ngã trên nền tuyết, phản ứng đầu tiên của cậu ấy chính là vội chạy đến đỡ người ta dậy.

Nhưng cậu ấy chưa chạy đến nơi, đã nghe thấy có người gọi cậu ấy lại, bảo cậu ấy không được đỡ bà cụ dậy, nói khả năng sẽ khiến bà cụ bị thương nặng hơn.

Sau khi nghe thấy tiếng gọi kia, phản ứng đầu tiên của Tề Dĩ An chính là dừng lại.

Tiếp đó cậu ấy chậm rãi đến gần, cẩn thận hỏi: “Bà ơi, bà không sao chứ?”

“Ai ui, chàng trai, cháu đỡ bà dậy với, bà đau quá, cả người chỗ nào cũng đau.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đến gần, nghe thấy lời nói của bà già kia, Lý Tam Thuận vội nói trước: “Ôi, bà đau khắp cả người à? Vậy chắc chắn là bị thương không nhẹ, nếu đỡ không cẩn thận bị ngã lại thì phiền phức to. Theo tôi, bà cứ chậm rãi tự ngồi dậy trước đi, chúng tôi lập tức gọi xe cứu thương đến cho bà.”

“Đúng đấy.” Lưu Đại Ngân cũng nói: “Bà đau khắp cả người, thì chàng trai này đỡ bà dậy cũng giúp được gì đâu? Nếu chẳng may động vào vết thương của bà thì còn phiền phức hơn. Bà cứ ngồi ở đó, đợi cứu thương đến đi.”

Thấy hai người cũng là người già, Tề Dĩ An vội vàng nói: “Để cháu đi gọi bác sĩ đến, ông bà, phiền ông bà ở lại đây với bà ấy một lát nhé.”

Nói xong cậu ấy xoay người định chạy ra ngoài.

Lưu Đại Ngân vội vàng vẫy tay gọi lại: “Cậu bé, không cần chạy đi gọi đâu, bà có điện thoại, gọi xe cấp cứu tới là được.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com