“Không gọi xe cấp cứu sao được, để càng lâu càng không tốt cho vết thương của bà. Chúng ta đều là người có tuổi rồi, nằm trên mặt tuyết lâu hơi lạnh dính vào người thì không ổn đâu.”
Lưu Đại Ngân cởi găng tay ra, lấy điện thoại từ trong túi áo gọi cho xe cấp cứu.
Cúp điện thoại, Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Số điện thoại nhà bà là số nào, để tôi gọi điện thoại cho người nhà bà đến.”
Số cấp cứu cũng gọi rồi, bà già kia còn nói gì được nữa, đành đọc cho Lưu Đại Ngân một dãy số.
Lưu Đại Ngân bấm gọi dãy số kia, đợi có chuông reo thì đưa điện thoại qua cho bà lão: “Bà tự mình nói với người nhà đi.”
Chắc là nhà bà già kia cũng ở gần đây, không lâu sau người nhà bà ta đã chạy tới rồi. Một người đàn ông cường tráng chạy vào hẻm nhỏ trước, sau đó là một người phụ nữ. Người đàn ông kia chạy đến bên cạnh bà cụ, ngồi xổm người xuống, hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ? Mẹ, sao mẹ lại ngồi ở đây thế này. Ông bà làm sao vậy, sao không ai đỡ mẹ tôi dậy?”
Lời này có ý là, ba người Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Tề Dĩ An không phải người tốt, không chịu đỡ mẹ anh ta dậy.
“Không ai đỡ mẹ cậu dậy là ý gì?” Sắc mặt Lưu Đại Ngân không tốt lắm: “Mẹ cậu nhiều tuổi như vậy rồi, còn bị thương không nhẹ, ai biết bà ấy bị thương ở đâu? Bác sĩ cũng nói, thấy người già bị ngã thì không được tuỳ tiện đỡ dậy, không cẩn thận sẽ khiến vết thương nặng thêm. Chúng tôi đã gọi xe cấp cứu giúp mẹ cậu rồi, còn gọi điện thoại cho cậu đến nữa. Cậu là con trai, không cảm kích chúng tôi thì thôi, vừa mở miệng đã oán trách chúng tôi rồi, ai cho cậu cái quyền ấy?”
Lưu Đại Ngân thật sự khinh thường người nhà này, toàn hạng chó c.h.ế.t chuyên lấy oán trả ơn, bắt nạt kẻ yếu.
Tề Dĩ An không ngốc, nhìn thấy thái độ của con trai, con dâu bà cụ kia không tốt lắm, cậu ấy lập tức dịch về phía Lưu Đại Ngân.
Người đàn ông kia bị nói cứng họng, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh ta và người phụ nữ mỗi người một bên nâng bà cụ dậy, người phụ nữ phủi tuyết và bùn đất trên người bà cụ, hỏi: “Mẹ, mẹ chân cẳng bình thường, mắt cũng tinh tường, sao lại bị ngã thế?”
Bà già kia nhìn ba người Lưu Đại Ngân, không nói gì.
Chắc là thấy hiện trường có tận ba người, khó mà nói dối được.
“Cô cậu là con cũng thật là, đã khuya như vậy trời còn đổ tuyết vẫn để mẹ mình ra ngoài, không sợ bà ấy xảy ra chuyện gì sao?”
Người phụ nữ nhăn mày, nói: “Bà cũng lớn tuổi như vậy, chẳng phải bà vẫn ra ngoài sao?”
Lưu Đại Ngân trả lời nhẹ nhàng bâng quơ: “Nhưng tôi không ra ngoài một mình, hơn nữa, tôi còn mang theo điện thoại di động.”
Lưu Đại Ngân bỏ điện thoại lại túi, đeo găng tay vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người đàn ông phát hiện ra, điện thoại di động của bà cụ này là kiểu mới nhất, giá trị hơn một vạn đồng đấy.
Vân Chi
Sau đó tiếng còi xe cứu thương cũng truyền đến từ xa, Lưu Đại Ngân nói: “Xe cứu thương đã đến rồi, vậy chúng tôi về trước đây.”
“Ba người không được đi.” Người phụ nữ kêu lên: “Rốt cuộc mẹ tôi ngã thế nào, ba người vẫn chưa ăn nói rõ ràng đâu.”
Tề Dĩ An nhíu chặt mày, vừa rồi cậu ấy đã cảm thấy hai người này không dễ chọc rồi. Không ngờ, người phụ nữ này còn hỏi vấn đề như vậy.
Vừa rồi bà cụ bị ngã chưa hề nói có liên quan đến ba người bọn họ, người phụ nữ này thì hay rồi, qua lời cô ta nói có thể hiểu là, có người đã làm ngã bà cụ.
“Sao mẹ cô bị ngã thì cô hỏi mẹ mình đi, hỏi chúng tôi làm gì? Chúng tôi thấy người gặp chuyện không may, tốt bụng giúp đỡ, vừa gọi điện thoại cho cấp cứu, vừa gọi điện thoại thông báo cho anh chị, sao hả? Muốn ăn vạ chúng tôi sao?”
Lưu Đại Ngân không phải người dễ nói chuyện, đối với loại người lòng dạ xấu xa, bà ấy càng không có gì để nói.
“Bà nói một câu đi, rốt cuộc bà bị ngã thế nào?”
Bà già kia ấp úng: “Do đường trơn, tôi không cẩn thận, tự mình ngã ra đất.”
Lời này là thừa nhận mình tự ngã.
Chắc là thấy có ba người ở hiện trường, nên không dám nói dối. Nếu ở hiện trường chỉ có mình Tề Dĩ An, chắc chắn bà già này đã đổ hết trách nhiệm lên người cậu ấy rồi.
“Mẹ cô đã nói bà ấy tự ngã rồi, chúng tôi đi được chưa?” Lưu Đại Ngân phủi tuyết trên người mình, hôm nay tuyết rơi nhiều, mới đứng một lúc mà trên người bà ấy đã dính một tầng tuyết dày rồi.
Phủi tuyết xong, Lưu Đại Ngân nói: “Chúng tôi gọi điện thoại giúp mẹ cô cậu, còn thông báo cho cô cậu, nói thế nào thì cô cậu cũng phải cám ơn một tiếng chứ nhỉ?”
Nghe vậy, người đàn ông đành rặn ra hai chữ: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Lưu Đại Ngân cười nói: “Tôi nghe nói có người bị ngã, nhìn bề ngoài thì không thấy gì, vẫn cười nói như bình thường, nhưng mà bên trong lại gặp phải vấn đề lớn. Lát nữa tới bệnh viện rồi, tốt nhất cậu nên cho bà ấy kiểm tra toàn diện đi. Người già rồi bị ngã không phải chuyện nhỏ đâu.”
Lúc này đội ngũ cứu thương đã đi vào ngõ nhỏ, Lưu Đại Ngân gọi Tề Dĩ An: “Cậu bé, chúng ta cũng về thôi.”
Tề Dĩ An không muốn ở lại nơi này quá lâu, lập tức đi theo Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ra khỏi con ngõ.
Lưu Đại Ngân không đi ngay, mà lấy ra một quyển sổ và một cây bút từ trong túi áo. Bà ấy cởi găng tay, viết số điện thoại của mình lên trang sổ, rồi xé ra đưa cho Tề Dĩ An: “Cậu bé, cháu cầm đi, nếu người nhà bà cụ kia đến gây phiền phức cho cháu, thì cháu cứ gọi điện thoại cho ông bà.”
Tề Dĩ An nhận lấy tờ giấy bỏ vào túi áo mình, hỏi: “Bà ơi, nếu bọn họ đến gây phiền phức cho ông bà thì sao?”