Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 442: Vai chính bi tình trong truyện cứu rỗi (8)



Nói rõ mọi chuyện với cảnh sát xong, Lý Tam Thuận lấy máy quay phim ra, đặt lên chiếc bàn trước mặt cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, hôm đó chúng tôi đi quay cảnh tuyết, quay được cả quá trình bà Trần bị ngã, căn bản không có ai đẩy ngã bà ta. Hơn nữa, lúc ấy chính bà ta đã thừa nhận là mình tự ngã. Bây giờ bà Trần lại sửa lời khai, vì muốn tống tiền chúng tôi, muốn chúng tôi thanh toán tiền thuốc men cho bà ta. Đồng chí cảnh sát, các anh phải lấy lại công bằng cho chúng tôi.”

Nói hết câu, Lý Tam Thuận bật máy quay phim lên, mời cảnh sát xem đoạn băng mình quay được.

Lúc này sắc mặt Trần Tam, Trần Liên đã thay đổi rồi, chuyển từ đắc ý sang kinh hoảng thất thố.

“Đã có chứng cứ vì sao các người không lấy ra ngay từ đầu?” Trần Liên chất vấn.

Lưu Đại Ngân không ngờ cô ta còn mặt dày chất vấn bọn họ: “Chúng tôi có chứng cứ, sao lại không lấy ra ngay từ đầu ư? Vậy cô cậu thì sao, rõ ràng biết mẹ mình tự ngã, sao còn tới tống tiền chúng tôi? Chúng tôi làm việc tốt, lại bị vu oan hãm hại, may mà hôm ấy chúng tôi mang máy quay phim theo, nếu không chúng tôi có mười cái miệng cũng không nói rõ được, nỗi oan này đã bị nhà cô cậu chụp lên đầu rồi. Bây giờ cô còn trách chúng tôi, cô còn thể diện trách chúng tôi? Có trách thì trách người nhà họ Trần cô xấu bụng, trong đầu đều là ý xấu.”

“Bà…” Trần Tam nói: “Không phải chúng tôi tống tiền, mà là…”

Là gì thì anh ta cũng không nói được.

Luật sư Hứa đẩy gọng kính, nói: “Cô cậu dùng biện pháp bôi nhọ, mục đích để lấy được tiền tài của đương sự tôi, hành vi này chính là tống tiền.”

“Là mẹ tôi nói bà ấy bị người ta đẩy ngã, chúng tôi mới tin.” Trần Tam biện giải.

Lưu Đại Ngân chỉ vào máy quay phim: “Lúc ấy mẹ cậu đã nói bà ấy tự ngã rồi, sao bây giờ qua miệng cậu lại là bà ấy bị đẩy ngã thế? Là cô cậu đang nói dối, hay mẹ cô cậu đang nói dối? Cô cậu nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời, ai nói dối người đó sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Trần Tam, Trần Liên đã không nói được nên lời nữa rồi, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng.

Vân Chi

Nếu như thừa nhận lời ấy là do mẹ bọn họ nói, vậy thì mẹ bọn họ sẽ phải gánh tội danh tống tiền. Nếu như nói là anh em bọn họ tự quyết định tới tìm mấy người này, thì tội danh tống tiền sẽ rơi trên đầu bọn họ.

Không phải bọn họ nhát gan, mà vì trong tay vị Tổng giám đốc Lưu kia có chứng cứ, cảnh sát vừa ghi chép lời khai cũng viết rõ ràng, viết bọn họ khai mẹ bọn họ bị người ta đẩy ngã chứ không phải tự ngã.

So sánh đôi bên, tình thế của bọn họ rất bất lợi, hơn nữa đối phương còn có luật sư nhìn rất tinh anh. Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, đối đầu với luật sư chuyên nghiệp thì không có chút phần thắng nào.

Cuối cùng ai sẽ gánh trách nhiệm, là hai anh em bọn họ hay là người mẹ già, bọn họ biết trả lời thế nào đây?

Ai chịu trách nhiệm người đó sẽ phải gánh tội danh tống tiền, chẳng lẽ lại để mẹ già đã nhiều tuổi như vậy đi ngồi tù?

Khí thế kiêu ngạo của Trần Tam, Trần Liên ban nãy đã biến mất hoàn toàn rồi, héo như cà tím phơi sương vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Những việc còn lại không cần Lưu Đại Ngân nhọc lòng, đã có luật sư Hứa làm thay rồi.

Kết quả cuối cùng là anh em nhà họ Trần bị tạm giam, việc tống tiền của bọn họ cũng đã được lập án.

Ra khỏi đồn công an, cha Tề nói: “Tổng giám đốc Lưu, may mà lúc ấy ngài mang theo máy quay phim, nếu không chúng ta có mười cái miệng cũng không giải thích được.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Người đang làm trời đang nhìn, kết cục này cũng do bọn họ tự chuốc lấy thôi.”

Mẹ Tề vẫn hơi lo lắng: “Tổng giám đốc Lưu, nếu thật sự có người phải chịu trách nhiệm, chắc chắn bà già kia sẽ không để con mình bị bắt vào tù, sẽ ôm hết trách nhiệm lên người mình. Hai người kia sẽ có ngày được thả ra.”

Không chỉ như vậy, nói không chừng còn tới nhà bọn họ làm ầm ĩ.

Khuôn mặt mẹ Tề lộ vẻ sầu lo, bọn họ đều là người hiền lành, sợ nhất là loại người mặt dày mày dạn, không biết xấu hổ.

“Chuyện này thì có gì phải sợ.” Lưu Đại Ngân nói: “Nếu bọn họ tới nhà làm ầm ĩ, cô cứ nói, làm ầm ĩ một lần sẽ thuê luật sư khiến bọn họ bị tăng hình phạt ba tháng. Như vậy là hù doạ được người nhà họ Trần rồi, bọn họ còn dám làm ầm ĩ sao?”

Ý kiến này của Lưu Đại Ngân không tệ, một câu này có thể chế trụ người nhà họ Trần.

“Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi về trước nhé, hẹn gặp lại.”

“Ừ, hẹn gặp lại.”

Có chứng cứ của Lưu Đại Ngân, dù người nhà họ Trần muốn bắt Tề Dĩ An chịu trách nhiệm cũng không th. Biết con trai con gái đều bị tạm giam, còn vì lý do như vậy, bà Trần không nằm nổi trên giường bệnh nữa, lập tức đi xe lăn đến đồn công an tự thú, tự nhận mình là người nói dối việc bị đẩy ngã, ý đồ tống tiền cũng là của bà ta. Bà ta làm vậy vì chi phí phẫu thuật quá cao, nhà bà ta không có nhiều tiền như vậy, nên mới định đẩy trách nhiệm lên người kẻ khác, để giảm bớt gánh nặng cho con trai, con gái mình.

Bà Trần đã ôm hết tội danh lên người, nên Trần Tam, Trần Liên đã được thả ra. Vì nguyên nhân sức khoẻ, bà Trần cũng không bị tạm giam, mà quay về bệnh viện tiếp tục chạy chữa.

Người nhà họ Trần định đi tìm Tề Dĩ An và Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận để cầu xin cho bà Trần, nhưng mà bọn họ không biết địa chỉ nhà Lưu Đại Ngân, nhà họ Tề thì nói, nếu bọn họ còn tiếp tục tới nhà mình, nhà họ Tề sẽ bỏ tiền ra mời luật sư tốt nhất thưa kiện giúp, sẽ khến bà Trần bị phán nặng hơn. Sau khi nghe xong, người nhà họ Trần mới không dám tới nhà tiếp.

Lưu Đại Ngân vẫn luôn chú ý đến tình hình bên phía nhà họ Trần, cuộc phẫu thuật của bà Trần không thể kéo dài thêm, hai anh em Trần Tam Trần Liên lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm, thậm chí còn vay mượn không ít, mới đủ để chữa trị cho bà Trần.

Vì việc này người nhà họ Trần rất oán hận bà ta. Tiền không lấy được một xu, thanh danh lấy oán trả ơn thì lan truyền mọi người đều biết, hàng xóm đều không muốn lui tới với nhà bọn họ.

Trần Tam mở cửa hàng bán thịt heo, vì nguyên nhân này mà hàng thịt nhà anh ta rất ế ẩm, không ai tới mua hàng. Cuối cùng Trần Tam đành phải chuyển sạp thịt của mình tới chợ bán đồ ăn ở phía bắc thành phố, cách nhà rất xa.

Không bị nhà họ Trần tống tiền, không phải gánh khoản nợ kếch xù, thành tích thi đại học của Tề Dĩ An vô cùng tốt, được chọn vào trường đại học số một số hai trong nước, tránh được nhân sinh bi thảm kiếp trước.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com