Được Lưu Đại Ngân trấn an, người nhà họ Tề cũng yên lòng.
Cha Tề hơi ngượng ngùng, mở miệng nói: “Không biết người nhà họ Trần kia lấy được thông tin của Tiểu An từ đâu, bọn họ tới nhà chúng tôi, nói là hỏi thăm chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng vừa nghe là tôi với vợ mình đã biết bọn họ có ý đồ gì rồi. Đợi bọn họ đi khỏi, Tiểu An mới nói thằng bé có số điện thoại của ngài, nói ngài có chứng cứ chứng minh bà cụ kia tự ngã, nên chúng tôi mới gọi điện thoại cho ngài. Cuối cùng vẫn khiến ngài bị kéo vào chuyện này.”
Lưu Đại Ngân cười nói: “Khách sáo rồi, ngày đó tôi với chồng mình cũng ở trong con ngõ nhỏ kia với Tiểu Tề, sao lại nói tôi bị kéo vào chuyện này chứ. Người nhà họ Trần tìm được nhà hai người, sớm muộn gì cũng tìm được nhà tôi. Tôi nói thật, trong tay tôi có chứng cứ chứng minh bà già kia tự ngã.”
“Ngài thật sự có chứng cứ?” Mẹ Tề hỏi: “Vậy là tốt rồi, cuối cùng chúng tôi không cần sợ hãi nữa rồi.”
Khi người nhà họ Trần tìm tới nhà bọn họ, cha Tề đã nhờ người hỏi thăm tình hình của bà cụ kia. Bệnh tình của bà ta r nghiêm trọng, phải phẫu thuật, riêng tiền phí phẫu thuật thôi cũng mười mấy vạn rồi, còn chưa bao gồm chi phí trị liệu sau phẫu thuật, nếu cộng tất cả vào khả năng phải mấy chục vạn.
Đối với gia đình bình thường mà nói, số tiền này thật sự là con số thiên văn, chẳng trách người nhà họ Trần lại tới tìm bọn họ.
Trần Tam, Trần Liên đi trước, mấy người Lưu Đại Ngân đi cách bọn họ khoảng cách rất xa, lời bọn họ nói, người nhà họ Trần đều không nghe rõ.
Đồn công an cách quán trà rất gần, Lưu Đại Ngân không lên xe nữa mà đi bộ đến đồn công an.
Chiếc siêu xe bắt mắt kia chậm rãi đi theo sau, đợi Lưu Đại Ngân vào đồn công an rồi, chiếc xe dừng lại ngay ngoài cửa, chờ tổng giám đốc Lưu.
Người nhà họ Trần vào đồn công an nói mình muốn báo án, hai đồng chí cảnh sát mau chóng mời đám người bọn họ vào phòng, hỏi rõ ai muốn báo án, cũng bắt đầu ghi chép lại.
Vẻ mặt của Trần Tam và Trần Liên rất khoa trương, khoa tay múa chân đổi trắng thay đen, nói mẹ mình thành một bà cụ đáng thương bị người ta đẩy ngã.
Hiện tại mẹ bọn họ vẫn đang nằm trong bệnh viện chờ tiền phẫu thuât, nếu để muộn thêm vài ngày, sức khoẻ của mẹ bọn họ sẽ không chịu nổi.
Tề Dĩ An căm phẫn, phản bác: “Anh nói láo, lúc đó chính mẹ anh thừa nhận là bà ấy tự ngã, sao bây giờ lại nói thành bị người khác đẩy ra rồi?”
Trần Tam tỏ vẻ kinh ngạc: “Sao tôi không biết chính mẹ tôi nói mình tự ngã nhỉ? Khi tôi với vợ mình chạy đến nơi, ngoài kêu khó chịu ra bà ấy chưa hề nói gì cả.”
“Anh...” Tề Dĩ An bị chọc tức cả người run lên, cậu ấy chưa bao giờ gặp phải loại người mặt dày vô sỉ như vậy, nên không biết phải nói thế nào.
Cha mẹ Tề cũng tức giận trừng mắt với anh em nhà họ Trần. Hai người này quyết tâm kéo nhà mình và người nhà họ Lưu xuống nước đây mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chỉ có Lưu Đại Ngân là không nóng nảy, bà ấy chậm rãi nói: “Họ Trần kia, cậu làm vậy chẳng phải vì muốn chúng tôi thanh toán tiền thuốc men cho mẹ cậu sao? Cho tôi hỏi một câu, tiền thuốc men của mẹ cậu tổng cộng là bao nhiêu?”
Anh em nhà họ Trần liếc nhau một cái, sau đó Trần Tam nói: “Bác sĩ bảo, phải nộp mười vạn tiền phí phẫu thuật trước, ngoài ra, còn tiền thuốc men, tiền hộ lý, tiền giường bệnh, tiền thuốc bổ gì đó nữa, các người cũng phải trả.”
Lưu Đại Ngân thong thả nói: “Ý của cậu là, chúng tôi làm ngã mẹ cậu nên chúng tôi phải trả tiền thuốc men, đúng không?”
Trần Liên gật đầu: “Đúng vậy, ý của chúng tôi chính là như vậy.”
“Vậy cô cậu có chứng cứ gì chứng minh một trong ba chúng tôi làm ngã mẹ cô cậu không?” Lưu Đại Ngân hỏi.
Trần Liên nói: “Mẹ tôi là người trong cuộc, lời bà ấy nói chính là chứng cứ.”
Lưu Đại Ngân lộ ra nụ cười vừa lòng: “Được lắm, muốn lừa tiền chúng tôi phải không?”
Nói xong, bà ấy quay sang nói với cảnh sát: “Cảnh sát, chúng tôi cũng muốn báo án, có người muốn tống tiền chúng tôi, số tiền lên đến mười mấy vạn.”
Vân Chi
Tính chất của vụ án tống tiền nặng hơn vụ án bà cụ nhà họ Trần bị đẩy ngã nhiều, bởi một bên thuộc về án hình sự, một bên chỉ là án dân sự.
“Có người tống tiền chị sao? Anh chị qua bên này với tôi.” Một cảnh sát nói.
Lưu Đại Ngân: “Không cần, nói luôn ở đây cũng được. Đồng chí cảnh sát, người tống tiền chúng tôi chính là hai người này.”
Bà ấy chỉ tay vào hai anh em Trần Tam, Trần Liên, rồi nói với luật sư phía sau mình: “Anh Hứa, anh nói rõ tình hình với các đồng chí cảnh sát đi.”
Hôm nay tới gặp người nhà họ Trần, Lưu Đại Ngân dẫn luật sư đi cùng. Trên đường đi bà ấy đã nói qua tình hình với luật sư Hứa rồi.”
Lúc ở quán trà, luật sư Hứa không nói câu nào, nên người nhà họ Trần không hề để tâm đến người nhìn qua đã biết là người tài giỏi này. Cho rằng anh ta là con cháu trong nhà Lưu Đại Ngân, đi theo để bảo vệ cha mẹ.
Ai ngờ, đối phương lại là luật sư.
Luật sư Hứa bước lên phía trước một bước, đi đến trước mặt cảnh sát, nói: “Đúng vậy, anh đây và cô đây có hiềm nghi đang tống tiền đương sự của tôi, đồng chí cảnh sát, chuyện là thế này…”