Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 451: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (3)



Tâm trạng của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không tốt, đương nhiên con cái cũng phát hiện ra.

Mấy đứa nhỏ đều lo lắng vô cùng, muốn đưa hai người đến bệnh viện kiểm tra, lại bị Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lấy lệ cho qua.

Không lâu sau, Lý Lưu Trụ nhận được một cuộc điện thoại gọi tới nhà, đối phương nói Khai Lâm bị thương khi làm nhiệm vụ.

Nhận được điện thoại Lý Lưu Trụ đứng không vững nữa. Lần Khai Lâm về nhà, anh ta từng trông thấy rất nhiều vết thương đan xen ngang dọc trên người con trai, nhìn dọa người vô cùng. Nhưng mà lúc ấy con trai chỉ cười nói, đều là ết thương nhỏ, nhìn đáng sợ vậy thôi, thật ra không nặng lắm.

Con trai nói như vậy có thể là vì muốn anh ta yên tâm, nhưng vết thương nặng như vậy bộ đội còn không thông báo cho người nhà chiến sĩ, lần này lại gọi cho bọn họ nói Khai Lâm bị thương cần người nhà đến, vậy vết thương phải nặng thế nào chứ?

Lý Lưu Trụ không ngất xỉu vì cố gắng chỗng đỡ.

Cúp điện thoại, Lý Lưu Trụ lấy ra lọ thuốc lúc nào cũng mang theo người ở trong túi áo, uống vào hai viên, hít sâu vài hơi, mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Một lúc sau, anh ta lập tức gọi điện thoại cho cha mình là Lý Tam Thuận, bảo ông ấy chăm sóc Khai Ngọc Khai Duyệt giúp anh ta, anh ta có việc phải ra ngoài một chuyến.

Lý Tam Thuận hỏi qua điện thoại: “Lưu Trụ, con đi đâu thế?”

“Cha, cha đừng hỏi nữa, con có việc gấp, phải đi ngay. Cha nhớ bảo tài xế đi đón Khai Ngọc Khai Duyệt giúp con nhé.”

Con trai thì có chuyện gì được nhỉ? Còn đi gấp như vậy…

“Lưu Trụ, con nói cho cha, có việc gì mà con phải đi gấp gáp như vậy?” Lý Tam Thuận hỏi: “Hay là việc làm ăn của con đã xảy ra vấn đề?”

“Cha, cha đừng hỏi nữa.” Giọng Lý Lưu Trụ hơi nghẹn ngào: “Cha, con thật sự có việc gấp.”

Nghe ra được giọng con trai mình có điểm không ổn, Lý Tam Thuận càng không yên tâm.

“Lưu Trụ, con nói cho cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giọng của con sao vậy? Đứa nhỏ này!” Lý Tam Thuận cũng sốt rột: “Có chuyện gì thì phải nói với cha mẹ chứ, con muốn cha sốt ruột c.h.ế.t à?”

Vân Chi

Giọng nói nôn nóng của Lý Tam Thuận truyền qua điện thoại, truyền tới tai Lý Lưu Trụ, cuối cùng anh ta không nhịn được bật khóc: “Cha, ban nãy lãnh đạo trong quân đội vừa gọi điện thoại tới nói… Nói Khai Lâm bị thương, bảo người nhà qua bên đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Không quan tâm đã bao nhiêu tuổi, Lý Lưu Trụ vẫn là con trai của Lý Tam Thuận, có cha mẹ ở đây, gặp ấm ức anh ta vẫn bật khóc, gặp việc gì khó vẫn có cha mẹ lo cho.

“Con nói gì cơ? Khai Lâm bị thương?” Đột nhiên giọng Lý Tam Thuận cao hơn không ít: “Lưu Trụ, bây giờ con qua chỗ cha mẹ đi, chúng ta thu dọn chút đồ đạc, rồi mau chóng qua chỗ Khai Lâm.”

Nói hết câu, Lý Tam Thuận cúp điện thoại luôn. Khai Lâm đã xảy ra chuyện, ng ấy phải mau chóng thông báo cho vợ mình mới được. Vợ chồng bọn họ phải mau chóng chạy đến bên cạnh Khai Lâm, nếu tới muộn, sợ cô hồn dã quỷ sẽ chiếm mất cơ thể thằng bé.

Không ngờ chuyện này lại tới nhanh như vậy, bọn họ vừa chuẩn bị xong chưa bao lâu…

Nhận được điện thoại, Lưu Đại Ngân lập tức bỏ hết công việc trong tay xuống, chưa kịp sắp xếp công việc đã thông báo cho tài xế chuẩn bị xe về nhà.

Bên này, Lý Tam Thuận đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, bùa chú, ghi âm ông ấy và vợ mình vất vả cầu được phải mang theo toàn bộ.

Ông ấy đặt mấy thứ đó và một vài bộ quần áo trong một va li hành lý. Mấy thứ này Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã sửa soạn từ lâu, bọn họ nghĩ, Khai Lâm vừa xảy ra chuyện là bọn họ có thể xách hành lý chạy tới ngay, sẽ không chậm trễ một giây một phút nào.

Lý Lưu Trụ và Lưu Đại Ngân gần như về tới nhà cùng một lúc.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, vành mắt Lý Lưu Trụ lập tức đỏ hoe: “Cha, mẹ!”

Gọi một tiếng cha mẹ, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

“Lưu Trụ, đừng khóc,” Lưu Đại Ngân an ủi con trai nói: “Chúng ta đi ngay bây giờ, tài xế đang chờ bên ngoài.”

Lý Lưu Trụ lau nước mắt, nói: “Vâng, con chuẩn bị xong cả rồi. Mẹ, để lát nữa mới gọi điện thoại cho Ngẫu Hoa, bảo em ấy đi đón Khai Ngọc, Khai Duyệt nhé. Nếu gọi bây giờ, chắc chắn em ấy sẽ hỏi đã xảy ra chuyện gì, con không muốn em ấy phải lo lắng.”

“Ừ, nếu Ngẫu Hoa biết Khai Lâm bị thương, chắc chắn con bé sẽ đòi đi theo, đợi lát nữa lên xe rồi mẹ sẽ gọi điện thoại cho nó.”

Lý Lưu Trụ vội vàng ra ngoài, chưa kịp mang theo thứ gì, chỉ có Lý Tam Thuận là xách theo một cái va li lớn.

Khai Lâm đóng quân ở phía nam, trên đường quay về từ công ty Lưu Đại Ngân đã lên mạng tra vé tàu, vé máy bay rồi. Chuyến bay sớm nhất cũng phải đợi bốn tiếng nữa, xuống máy bay còn phải đi ô tô thêm một đoạn đường rất dài nữa, thà tự lái xe đến đó còn hơn.

Lần này Lưu Đại Ngân mang theo hai tài xế, ngoài tài xế bà ấy quen dùng ra, còn điều thêm một tài xế nữa ở công ty.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com