Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 452: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (4)



Lái xe ra khỏi tỉnh thành rồi, Lưu Đại Ngân mới gọi điện thoại cho con gái út Lý Ngẫu Hoa, nói Khai Lâm bị thương, bọn họ đang trên đường qua chỗ đóng quân rồi, bảo cô ấy đi đón Khai Ngọc Khai Duyệt.

Lý Ngẫu Hoa lập tức hỏi: “Mẹ, Khai Lâm bị thương có nặng không?”

“Cha mẹ cũng chưa biết, phải đến quân khu rồi mới biết được.”

Lý Ngẫu Hoa: “Mẹ, bây giờ cha mẹ xuất phát ạ, để con đi cùng cha mẹ.”

“Con còn phải đón bọn trẻ mà, không cần đi đâu, cha mẹ với anh Ba của con đi là được rồi.”

Lý Ngẫu Hoa còn muốn nói gì đó, Lưu Đại Ngân đã thở dài: “Ngẫu Hoa, mẹ biết con lo cho Khai Lâm, đợi tới quân khu rồi mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, con chăm sóc cho Khai Ngọc, Khai Duyệt nhé.”

Vân Chi

Giọng Lý Ngẫu Hoa đã nghẹn ngào, giống như đang khóc: “Vâng, cha mẹ đến nơi rồi, gặp được Khai Lâm rồi, nhất định phải gọi điện thoại cho con đấy nhé.”

Chỉ một lát sau, điện thoại của Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ lại đổ chuông, là Lý Hà Hoa và Lý Liên Hoa gọi tới. Chắc là Lý Ngẫu Hoa đã nói chuyện Khai Lâm cho hai chị gái, bọn họ lo lắng nên gọi điện thoại tới.

Vất vả lắm Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ mới khuyên được hai người không cần chạy tới, đợi đến quân khu rồi, biết rõ tình hình rồi tính sau.

Lúc này Khai Lâm đang lẳng lặng nằm bên kia tấm kính, xung quanh có vài loại máy móc đang hoạt động.

Trên người cậu đắp một lớp chăn màu trắng, chỉ lộ ra cái đầu nho nhỏ, mắt nhắm lại, nhìn qua giống đứa trẻ đang ngủ.

Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ đều dán sát mặt vào cửa kính, rõ ràng khoảng cách không xa, bọn họ lại cảm thấy vô cùng xa cách.

“Chào ông bà, cháu là cấp trên của Khai Lâm, đây là bác sĩ chủ trị của cậu ấy. Để bác sĩ nói qua tình hình của Khai Lâm cho mọi người nghe trước nhé.”

Lưu Đại Ngân lau khô nước mắt, hỏi: “Bác sĩ, khi nào Khai Lâm nhà tôi mới tỉnh lại được?”

“Là thế này, người bệnh vị thương trên đầu, trong não có một khối m.á.u bầm không nhỏ cũng không quá lớn, vì vị trí vết thương chúng tôi không thể phẫu thuật loại bỏ khối m.á.u bầm ấy, chỉ có thể dựa vào cơ chế tự loại bỏ của cơ thể người bệnh.”

Lý Lưu Trụ hỏi: “Nếu như bản thân không thể tự hấp thu loại bỏ m.á.u bầm thì sao?”

Câu hỏi này rất sắc bén, nhất thời bác sĩ cũng không biêt trả lời thế nào.

“Bác sĩ, anh cứ nói thẳng là được. Chúng tôi có thể thừa nhận kết quả xấu nhất.” Lý Lưu Trụ nói.

“Nếu như không thể tự hấp thu loại bỏ m.á.u bầm, vậy thì rất có khả năng người bệnh sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, sẽ rơi vào tình trạng hôn mê sâu, cũng chính là “Người thực vật” mà người ta thường nói.”

Dù đã biết trước lần này cháu trai sẽ bị thương rất nghiêm trọng, Lưu Đại Ngân vẫn không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.

Lý Lưu Trụ không biết trước Khai Lâm sẽ gặp phải kiếp nạn này càng khó tiếp thu hơn, anh ta ngã khuỵ xuống ghế, khóc lóc, nói: “Bác sĩ, tôi cầu xin anh, xin anh hãy cứu lấy con trai tôi, thằng bé còn trẻ như vậy…”

Nói xong Lý Lưu Trụ quỳ xuống định dập đầu với bác sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cấp trên của Khai Lâm vội vàng đỡ Lý Lưu Trụ dậy: “Cha Khai Lâm, anh ừng như vậy, quân đội và bác sĩ hứa sẽ dốc toàn lực cứu trị Khai Lâm.”

Lưu Đại Ngân cũng hô: “Lưu Trụ, đứng dậy.”

Hiện tại Khai Lâm đang nằm trên giường, thằng bé sẽ tỉnh lại, chỉ là không biết sau khi tỉnh lại thằng bé có còn là cháu trai “Khai Lâm” của mình hay không…

Lý Lưu Trụ bị lãnh đạo kéo dậy, ngồi trên ghế, khóc lóc thảm thiết.

“Lưu Trụ, đừng khóc nữa, lau khô nước mắt đi, Khai Lâm sẽ không sao đâu. Chúng ta ở ngoài này chờ thằng bé, nhất định sẽ chờ được thằng bé tỉnh lại.”

Sau đó Lưu Đại Ngân nói với bác sĩ yêu cầu nhỏ của mình: “Bác sĩ, chúng tôi có thể vào thăm thằng bé bây giờ không?”

Bác sĩ gật đầu nói: “Bây gờ đã qua mười hai tiếng rồi, có thể cho hai người nhà vào thăm bệnh nhân. Nói với người bệnh thêm vài câu, có thể giúp đỡ cậu ấy khôi phục ý thức.”

“Bác sĩ, tôi còn một thỉnh cầu thế này.” Lý Tam Thuận ở bên cạnh nói: “Trong điện thoại của tôi có ghi âm kinh phật do cao tăng đắc đạo niệm, tôi có thể đặt bên cạnh giường bệnh của cháu trai tôi, mở lên cho thằng bé nghe không?”

Làm bác sĩ bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ông ấy nghe thấy người nhà bệnh nhân đưa ra yêu cầu như vậy.

Trong phòng bệnh ICU có thể phát giọng nói của người nhà bệnh nhân, nhưng đa phần đều là lời cổ vũ, động viên của người nhà, chưa từng có trường hợp phát kinh phật gì ó.

Bệnh viện của bọn họ là bệnh viện quân y, chuyên chữa trị cho quân nhân bị thương, căn bản không tin vào mấy thứ mê tín này. Bây giờ bà cụ trước mặt đưa ra yêu cầu như vậy, ông ấy thật sự không tiện đồng ý.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận gần như oà khóc cùng một lúc, Lưu Đại Ngân nói: “Bác sĩ, anh thương vợ chồng chúng tôi đi mà, tôi cầu xin anh đó. Tôi nghe nói phòng bệnh ICU có thể bật ghi âm giọng nói của người nhà, chúng tôi muốn phát cái này để sớm ngày đánh thức Khai Lâm. Bác sĩ, tôi cầu xin anh đó.”

Cấp trên của Khai Lâm nhìn cậu ấy đang hôn mê trong phòng bệnh, lại nhìn ba người bên ngoài đang không kiềm chế được tiếng khóc, bản thân cũng vô thức rơi nước mắt.

“Bác sĩ, cứ làm theo yêu cầu của người nhà Khai Lâm đi, có vấn đề gì tôi chịu trách nhiệm.”

Bác sĩ thở dài, nói: “Được rồi, vậy ông bà đưa đồ cho y tá đi, để y tá đặt bên cạnh người bệnh.”

Lý Lưu Trụ lau nước mắt, nói: “Cha, mẹ, chúng ta ghi âm thêm vài lời cổ vũ, cùng bật lên cho Khai Lâm nghe. Chắc chắn... Chắc chắn Khai Lâm của chúng ta sẽ tỉnh lại, chắc chắn thằng bé sẽ không vấn đề gì.”

Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ lại ghi âm thêm vài câu cổ vũ, rồi đưa chiếc máy ghi âm nho nhỏ cho bác sĩ, nhờ ông ấy giao cho y tá, để đặt bên cạnh Khai Lâm.

“Bác sĩ, đây là mấy lá bùa bình an tôi cầu cho thằng bé hôm trước, nhờ anh đặt dưới gối đầu của thằng bé giúp tôi.”

Bác sĩ nhận hết mấy thứ bọn họ đưa qua, nói: “Ông bà yên tâm, tôi sẽ giao cho y tá, người nhà chọn hai người vào phòng với tôi.”

Ba người thương lượng một lúc, cuối cùng quyết định để Lý Lưu Trụ và Lý Tam Thuận vào thăm Khai Lâm.

Lưu Đại Ngân chờ lần tiếp theo rồi vào.

Hai người mặc đồ vô khuẩn, chờ y tá tới mở cửa, rồi cùng vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Trong phòng ICU còn có vài bệnh nhân khác, bọn họ đều đang ngủ, ngoài tiếng bước chân qua lại của y tá và tiếng nói chuyện khe khẽ, chỉ có tiếng máy móc kêu tích tích.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com