Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 456: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (8)



Lý Lưu Trụ nói: “Con không về đâu, mẹ, con không về nhà khách đâu, con tìm chỗ nào ở bệnh viện nằm một lát là được.”

Lý Tam Thuận: “Bệnh viện thì lấy đâu ra chỗ cho con nằm.”

Cậu thanh niên có cánh tay đang treo trên cổ, nói: “Hay là thế này, chú lên giường bệnh của cháu nghỉ tạm một lúc đi. Phòng bệnh của cháu ở ngay tầng trên thôi.”

Lý Lưu Trụ vội xua tay: “Như vậy sao được, chú nằm giường bệnh của cháu, cháu phải làm sao? Cháu cũng đang bị thương, cũng cần nghỉ ngơi. Chỗ Khai Lâm có người trông thằng bé rồi, cháu với Tiểu Triệu về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Chú, phòng bệnh của cháu chỉ có mỗi mình cháu, trong phòng có hai chiếc giường, chú nghỉ ngơi ở đó cũng không vấn đề gì.”

Cậu thanh niên vừa nói chuyện với Lưu Đại Ngân cũng nói: “Tiểu Triệu, Lão Lý, hai người đều bị thương trong hành động lần này, đừng ở đây với đội trưởng nữa, đều quay về nghỉ ngơi đi. Lão Lý, cậu đưa chú ấy tới phòng của cậu nghỉ ngơi. Ông bà nội, nếu ông bà không muốn quay về nhà khách, thì để cháu bảo Tiểu Triệu dẫn ông bà đi nghỉ ngơi.”

Lý Tam Thuận: “Ông bà già rồi, không ngủ được nhiều, ông với bà ngủ suốt từ chiều đến bây giờ, thật sự không ngủ nổi nữa, các cháu không phải lo cho ông bà đâu.”

Đám người thương lượng một phen, cuối cùng Lý Lưu Trụ đồng ý đi nghỉ ngơi với cậu thanh niên bị thương ở tay kia.

Lão Lý, Tểu Triệu cũng đi nghỉ ngơi đi, người còn lại tiếp tục ở đây với Khai Lâm.

Lý Lưu Trụ đứng dậy, mặt dán vào cửa kính, nói thầm với con trai: “Khai Lâm, cha đi nằm một lát, đợi nghỉ ngơi xong quay lại, cha hy vọng có thể trông thấy Khai Lâm của cha đã tỉnh lại.”

Anh ta vừa khóc vừa nói ra mấy câu đó. Khiến Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và mấy cậu thanh niên kia cũng khóc theo.

Bọn họ an ủi Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ: “Ông bà nội, chú Lý, mọi người cứ yên tâm, chắc chắn đội trưởng sẽ tỉnh lại.”

Sáng hôm đó, nhà con gái cả Lý Hà Hoa, Chu Tam Lâm và con trai Chu Hữu Đức của bọn họ cũng tới, đi cùng bọn họ còn có gia đình con gái thứ hai Lý Liên Hoa, Vương Thành và con trai con gái bọn họ. Nhà con gái út thì có Lý Ngẫu Hoa và chồng mình.

Nhìn thấy ba người Lưu Đại Ngân đang ngồi ngoài hành lang, ba cô con gái lập tức chạy tới, ôm lấy Lưu Đại Ngân khóc lóc một lúc lâu.

“Hà Hoa, em đừng khóc nữa. Vốn dĩ cha mẹ đang đau lòng rồi, nghe em khóc như vậy, cha mẹ càng khó chịu hơn.”

Vân Chi

“Đúng đấy, Ngẫu Hoa, đừng khóc nữa, chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình của Khai Lâm đi.”

“Liên Hoa, em cũng đừng khóc nữa, cha mẹ đã lớn tuổi rồi, đừng làm cha mẹ đau lòng.”

Mấy người con rể an ủi vợ mình, rồi cùng nhau đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình của Khai Lâm. Trần Khai cũng là bác sĩ, về phương diện này anh ta hiểu biết hơn người nhà họ Lý nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lý Liên Hoa ngồi sát Lưu Đại Ngân, nắm lấy tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Khai Lâm phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao đâu.”

“Đúng đấy, mẹ với cha đã nhiều tuổi như vậy rồi, cũng phải giữ gìn sức khoẻ của mình, nếu không, khi Khai Lâm tỉnh lại, biết cha mẹ ngã bệnh vì thằng bé, thằng bé sẽ đau lòng đấy.”

“Cha, mẹ, chắc chắn Khai Lâm sẽ tỉnh lại thôi, cha mẹ đừng lo lắng. Bây giờ chúng con đều ở đây rồi, cha mẹ với Lưu Trụ đi nghỉ ngơi một lát đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.”

Lý Tam Thuận thở dài, lau nước mắt: “Đêm qua cha với mẹ các con đã ngủ một giấc rồi. Tối hôm qua, Lưu Trụ cũng đi nghỉ được một lát, các con đừng lo lắng.”

Thấy nhiều người thân của Khai Lâm tới như vậy, quân nhân đang ở cũng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đứng dậy, nói: “Ông bà nội, các cô chú, cháu xin phép ra ngoài một lát.”

Lý Lưu Trụ vội nói: “Các cháu có việc thì cứ ra ngoài đi, có chúng tôi ở đây với Khai Lâm rồi.”

Một lúc lâu sau, quân nhân kia quay trở lại, ngoài ra còn có hai cậu thanh niên khác đi cùng cậu ấy.

“Ông bà nội, hai cậu ấy đều là chiến hữu của chúng cháu, vừa chấp hành nhiệm vụ về, nghe tin đội trưởng bị thương, nên cùng nhau tới đây thăm đội trưởng.”

Lý Lưu Trụ vội vàng cảm ơn.

Ba người bọn họ không đến tay không, mà trong tay xách theo rất nhiều túi nilon lớn nhỏ, bên trong là đồ ăn sáng bọn họ mua tới.

“Ông bà nội, các cô chú, chúng cháu không biết mọi người thích ăn gì, nên mỗi loại đều mua một chút.”

Bọn họ mua rất nhiều thứ mang đến, bởi đoán được chắc chắn người thân vừa mới tới thăm Khai Lâm này cũng chưa ăn sáng.

Lý Lưu Trụ vội xua tay: “Các cháu cứ ăn đi, bây giờ chú vẫn chưa đói.”

Lý Hà Hoa nói: “Lưu Trụ, em ăn nhiều chút, nếu không cơ thể em không chịu nổi đâu.”

Lý Liên Hoa cũng nói: “Đúng đấy, Lưu Trụ, trong lòng em đang khó chịu sẵn rồi, lại không ăn uống gì cả, sao cơ thể em chịu đựng nổi. Ăn nhiều một chút.”

Một quân nhân đặt bát cháo vào tay Lý Lưu Trụ, nói: “Chú, chú ăn chút cháo đi.”

Nhìn rất nhiều ánh mắt lo lắng trước mặt mình, Lý Lưu Trụ không nhịn được lại rơi vài giọt nước mắt.

Lưu Đại Ngân dùng thìa khuấy bát cháo lên giúp con trai, nói: “Lưu Trụ, tuy cả nhà chúng ta đều đang ở đây, nhưng con mới là người thân với Khai Lâm nhất, đừng để cơ thể mình không chịu đựng nổi, cho dù vì Khai Lâm, con cũng phải ăn thêm một chút.”

Lý Lưu Trụ càng lau, nước mắt càng chảy nhiều hơn: “Mẹ, con ăn, vì Khai Lâm con phải ăn uống tử tế.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com