Khi Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nằm xuống nghỉ ngơi, trời mới chạng vạng. Sau khi Lưu Đại Ngân ngủ một giấc tỉnh dậy, bật đèn ngủ lên xem đồng hồ trên tường thì thời gian đã là ba giờ sáng rồi.
Sau đó Lưu Đại Ngân làm cách nào cũng không ngủ lại được nữa.
Bà ấy vừa xoay người, Lý Tam Thuận cũng tỉnh lại.
“Đại Ngân, bà tỉnh rồi à?”
“Tam Thuận, ông cũng tỉnh rồi à?”
“Ừ, tỉnh rồi, không ngủ được nữa.”
“Không ngủ được thì chúng ta dậy thôi.” Lưu Đại Ngân đã bắt đầu mặc quần áo vào: “Chúng ta đi thay cho Lưu Trụ, để nó cũng nghỉ ngơi một lát. Nó cũng là người hơn năm mươi rồi, sức khoẻ không còn như thời trẻ nữa, thức đêm sẽ không chịu nổi.”
Vân Chi
“Được, vậy chúng ta đi cùng nhau.” Lý Tam Thuận cũng bắt đầu mặc quần áo: “Đại Ngân, bà nói xem biện pháp chúng ta dùng có tác dụng không?”
Lưu Đại Ngân đang mặc quần áo bỗng dừng lại, thở dài, nói: “Chúng ta đã làm hết năng lực rồi, việc còn lại nghe theo ý trời đi.”
“Ừ. Nếu Khai Lâm bị thương ngoài cơ thể, chúng ta có thể tìm cho thằng bé bác sĩ tốt nhất. Nhưng lần này là về linh hồn, chúng ta muốn cũng không giúp đỡ được gì. Nếu như có thể, tôi tình nguyện chịu tội thay Khai Lâm.”
Miệng Lý Tam Thuận nói chuyện không ngừng, nhưng động tác mặc quần áo không chậm chút nào, gần như mặc xong cùng một lúc với Lưu Đại Ngân.
Hai vợ chồng đều không còn trẻ, đi đứng không được nhanh nhẹn như người trẻ tuổi, mỗi khi ra ngoài bọn họ đều nắm tay nhau, nâng đỡ lẫn nhau.
Hiện tại đang là nửa đêm, hành lang nhà khách không một bóng người, chỉ có ánh sáng tản ra từ bóng đèn trên đỉnh đầu.
Nhà khách ở ngay sát bệnh viện, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận không đi được nhanh, chỉ có thể chậm rãi đi từng bước. Đi hơn hai mươi phút, bọn họ mới tới được tầng lầu nơi Khai Lâm đang nằm.
Tầng lầu này yên tĩnh hơn các khu khác trong bệnh viện không ít.
Vừa liếc mắt qua, Lưu Đại Ngân đã trông thấy con trai mình rồi. Anh ta đang ngồi trên ghế dựa, nói chuyện với mấy cậu thanh niên.
Mấy cậu thanh niên kia đều mặc quân trang, có ngồi có đứng, vây xung quanh Lý Lưu Trụ.
Trong đó có hai cậu còn đang bị thương, một người chống gậy, một người tay treo trên cổ.
Trông thấy Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đến, Lý Lưu Trụ đứng dậy, gọi: “Cha mẹ, sao quá nửa đêm rồi cha mẹ còn đến đây thế?”
Nghe thấy Lý Lưu Trụ gọi “Cha mẹ”, có hai cậu thanh niên lập tức chạy tới, mỗi người đỡ một bên, đưa Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Ông nội, bà nội, ông bà đi chậm chút.”
Lý Lưu Trụ cũng đã đi tới, nói: “Cha, mẹ, mấy cậu nhóc này là chiến hữu của khai Lâm, cố ý đến đây thăm thằng bé.
Cậu thanh niên đang đỡ Lưu Đại Ngân nói: “Vốn dĩ chúng cháu đều ở đây với Khai Lâm, nhưng buổi sáng bị gọi đi hỗ trợ điều tra, buổi tối mới về từ chỗ đại đội trưởng, mới đến đây được.”
Lưu Đại Ngân: “Cảm ơn các cháu đã tới đây với Khai Lâm.”
“Bà nội, bà nói gì vậy, chúng cháu đều là anh em vào sinh ra tử với Khai Lâm, chúng cháu ở đây với cậu ấy không phải việc đương nhiên sao? Bà đừng nói hai từ cảm ơn.”
“Bà nội, bà không cần cảm ơn chúng cháu đâu.” Một người khác cũng nói.
“Ông bà nội, ông bà ngồi xuống đi.”
Lý Lưu Trụ ngồi xuống bên cạnh Lý Tam Thuận, hỏi: “Cha, mẹ, đã nửa đêm rồi, cha mẹ không ở nhà khách nghỉ ngơi lại chạy tới đây làm gì? Có con ở đây với Khai Lâm rồi, cha mẹ cứ yên tâm.”
Lý Tam Thuận nói: “Cha mẹ ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi, không mệt nữa, ở nhà khách cũng chỉ nằm đấy, thà tới bên này với Khai Lâm còn hơn.”
“Ông bà nội, chú Lý, mọi người cứ yên tâm, chắc chắn Khai Lâm sẽ tỉnh lại.”
“Đúng đấy, chắc chắn đội trưởng sẽ tỉnh lại, chúng cháu tin đội trưởng.”
Mấy cậu thanh niên kia vây quanh Lưu Đại Ngân, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ, mỗi người một câu, thi nhau an ủi bọn họ.
“Cảm ơn các cháu nhé.” Lý Lưu Trụ nói: “Chú cũng tin, chắc chắn Khai Lâm sẽ tỉnh lại. Nhưng mà bây giờ đã muộn thế này rồi, các cháu vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi, cứ để chú ở lại đây với Khai Lâm là được rồi. Cha mẹ, cha mẹ cũng về nghỉ i, Khai Lâm ở trong đó, chúng ta cũng không giúp được gì. Không cần ở hết tại đây đâu. Cha mẹ đã lớn tuổi rồi, đừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ.”
“Chú Lý, chúng cháu còn trẻ, cứ để chúng cháu ở lại đây là được, chú với ông bà nội đều về nghỉ đi. Tuổi của chú cũng không còn nhỏ nữa, cứ thức đêm thế này, cơ thể sẽ không chịu nổi.”
“Chúng cháu đã thương lượng từ trước rồi, sẽ thay phiên nhau ở đây trông chừng đội trưởng, ông bà nội với chú cứ về trước, nghỉ ngơi đi.”
Lưu Đại Ngân thở dài, nói: “Ông bà nhận lòng tốt của các cháu, nhưng mà ông bà về cũng không ngủ được, thà ở chỗ này với Khai Lâm còn hơn. Lưu Trụ, con về nghỉ ngơi đi, từ đêm qua đến bây giờ con vẫn chưa chợp mắt đâu.”
Hốc mắt Lý Lưu Trụ đỏ bừng, xem ra vừa rồi lại khóc.
“Mẹ, Khai Lâm vẫn đang nằm trong đó, sao con ngủ được…”
“Không ngủ được thì nằm nhắm mắt lại.” Lưu Đại Ngân vỗ tay con trai, khuyên nhủ: “Khai Lâm vẫn đang nằm trong đó, con càng phải giữ gìn sức khoẻ của mình, để chăm sóc thằng bé chứ. Lỡ Khai Lâm vẫn chưa tỉnh, con đã đổ bệnh rồi, nhà chúng ta phải làm sao bây giờ? Nghe lời mẹ, về nhà khách ngủ một giấc trước đi, nói không chừng lúc con tỉnh lại Khai Lâm cũng tỉnh rồi.”
Lý Lưu Trụ nói: “Con không về đâu, mẹ, con không về nhà khách đâu, con tìm chỗ nào ở bệnh viện nằm một lát là được.”