Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 458: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (10)



Tuy rằng Lưu Đại Ngân và Lý Khai Nguyên đều cảm nhận được tay của Khai Lâm đã cử động, nhưng rốt cuộc tình trạng ra sao, bọn họ vẫn phải chờ bác sĩ ra ngoài mới biết được.

May mà bác sĩ ra ngoài rất nhanh, nói cho bọn họ tình hình của Khai Lâm. Bên trong có rất nhiều thuật ngữ y học chuyên nghiệp, Lưu Đại Ngân không hiểu, nhưng vẫn nghe ra được ý của bác sĩ: Tình trạng của Khai Lâm hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều, sẽ không trở thành người thực vật, trong khoảng mười hai tiếng là có thể tỉnh lại.

Bác sĩ nói xong, cuối cùng người có mặt ở đây mới th lỏng.

Lý Lưu Trụ kéo tay bác sĩ, cảm ơn liên tục, thậm chí còn định quỳ xuống cảm ơn.

Bác sĩ vội vàng kéo anh ta đứng dậy: “Cứu chữa cho người bệnh là trách nhiệm của chúng tôi, một câu “Cảm ơn” chính là lời khen lớn nhất đối với chúng tôi rồi, không cần làm gì khác.”

Trong khi mọi người đang đắm chìm trong niềm vui, thì Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân lại liếc nhau, tâm trạng vừa thả lỏng lại lần nữa trở nên lo lắng.

Điều này không giống quyển sách kia viết, dù trong quyển sách ban đầu, hay trong quyển sách mà Tống Ngôn Thắng xuyên qua kia, tất cả đều viết Khai Lâm hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, nhưng bây giờ Khai Lâm mới hôn mê hai ngày đã sắp tỉnh rồi…

Khai Lâm tỉnh lại sớm đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là không biết sau khi tỉnh lại Khai Lâm có còn là “Khai Lâm” nữa hay không?

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng không biết.

Nhìn con trai khóc vì vui mừng, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, ngoài vui mừng ra, trong lòng vẫn có chút mờ mịt.

Vân Chi

Nếu Khai Lâm tỉnh lại không phải “Khai Lâm”, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Báo cảnh sát bắt Khai Lâm lại? Đương nhiên không thực hiện được rồi. Ngoài Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận biết linh hồn của Khai Lâm đã đổi thành người khác ra, trong mắt người ngoài Khai Lâm chính là Khai Lâm.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Không biết bọn họ đưa “Khai Lâm” đến chùa miếu, đạo quán mời cao tăng đạo sĩ trừ tà bắt yêu có được không nhỉ?

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng đã thương lượng trước việc này, trong mắt bọn họ, Tống Ngôn Thắng chiếm cứ cơ thể của Khai Lâm chính là một con yêu quái.

Nhưng bọn họ cũng không biết những thủ đoạn đó có tác dụng với Tống Ngôn Thắng hay không, nếu không có tác dụng thì phải làm sao bây giờ?

Phải nhận “Khai Lâm” này sao?

Hay là nói chuyện này cho con trai Lưu Trụ biết? Liệu Lưu Trụ có tin không nhỉ? Dù sao chuyện như vậy là chuyện chưa bao giờ có.

Lưu Đại Ngân thở dài, lén nói thầm vào tai Lý Tam Thuận: “Thôi, đến đâu hay tới đó đi. Để xem khi tỉnh lại Khai Lâm có phải Khai Lâm của chúng ta không, nếu phải thì tốt, nếu không phải… Nếu không phải, chúng ta cứ nói cho Lưu Trụ. Lưu Trụ là cha của Khai Lâm, nó có quyền biết rõ chuyện này.”

Lý Tam Thuận gật đầu, không nói gì, vẻ mặt nặng nề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Bác sĩ nói trong mười hai tiếng đồng hồ tiếp theo Khai Lâm sẽ tỉnh lại, khoảng thời gian đó mọi người đều cảm nhận được thế nào là cảm giác một ngày dài như một năm.

Cũng may, Khai Lâm không dày vò mọi người quá lâu, ba tiếng sau cậu ấy đã tỉnh lại.

Bác sĩ lại kiểm tra toàn diện cho cậu ấy thêm lần nữa, sau đó tuyên bố một tin tức tốt, tình trạng của Khai Lâm rất tốt, sẽ không để lại di chứng.

Lại nghe được tin tức tốt, Lý Lưu Trụ không nhịn được thốt lên: “Cám ơn trời đất.”

Khai Nguyên ở bên cạnh nói: “Cha, chúng ta nên cảm ơn bác sĩ và y tá mới đúng. May có sự cứu chữa nhiệt tình của bác sĩ và sự chăm sóc cẩn thận của y tá, nếu không chưa chắc Khai Lâm đã tỉnh lại sớm như vậy, còn khôi phục tốt như vậy.”

Lý Tam Thuận vội vàng sửa lời: “Đúng đúng, người chúng ta nên cảm ơn nhất chính là bác sĩ và y tá. Bác sĩ, cảm ơn các anh nhiều lắm, chúng tôi thật sự không biết nên nói gì bây giờ nữa, cảm ơn, cảm ơn…”

Lý Lưu Trụ nói liên tục mấy câu cảm ơn, chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu với bác sĩ.

Hiện tại Khai Lâm đã tỉnh lại hoàn toàn, đợi hai mươi tư tiếng sau là có thể chuyển về phòng bệnh bình thường rồi.

Lưu Đại Ngân hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, Khai Lâm đã tỉnh rồi, chúng tôi có thể vào thăm Khai Lâm không?”

“Bây giờ vẫn chưa được. Mỗi ngày người nhà chỉ được vào thăm bệnh nhân trong phòng ICU một lần duy nhất vào thời gian thăm hỏi, nhà ông bà đã vào rồi, không được vào nữa.”

Lưu Đại Ngân đành phải nói: “Vậy được rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Hiện tại Khai Lâm đã tỉnh, Lưu Đại Ngân vô cùng muốn gặp mặt cậu ấy, muốn biết cậu ấy có còn là cháu trai “Lý Khai Lâm” của mình không.

Lưu Đại Ngân tin, chỉ cần nhìn thấy người đang nằm bên trong là bà ấy có thể nhận ra ngay rốt cuộc đối phương có phải là Khai Lâm hay không.

Nhưng mà hiện tại không thể vào, bà ấy đành phải chờ Khai Lâm được chuyển ra phòng bệnh thường từ phòng ICU.

Khai Lâm đã qua cơn nguy hiểm, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã mệt sắp không chịu nổi rồi. Vốn dĩ bọn họ đã lớn tuổi, lại lo lắng suốt mấy ngày qua, hôm nay ba giờ sáng đã tỉnh dậy đến bệnh viện, nên bây giờ hơi mệt mỏi.

“Cha, mẹ, hay là cha mẹ về nhà khách nghỉ ngơi đi, tối qua cha mẹ mới nghỉ ngơi được một lát.” Lý Lưu Trụ nói.

Lý Liên Hoa cũng vội vàng nói: “Cha mẹ, nơi này có chúng con rồi, hay là cha mẹ về nhà khách trước đi.”

“Đúng đấy ông bà nội, ông bà về trước đi, để chúng cháu ở lại đây với Khai Lâm là được rồi. Ông bà đã lớn tuổi, không thể không nghỉ ngơi.”

Lý Tam Thuận: “Được rồi, vậy cha mẹ về nghỉ ngơi một lát, các con ở đây nhé, nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại cho cha mẹ đấy.”

“Vâng, Khai Nguyên, con đưa ông bà nội về nhà khách đi.”

Trở lại nhà khách, đợi Khai Nguyên đi rồi, hai vợ chồng ngồi trên ghế sô pha lại lộ ra vẻ mặt vô cùng sầu lo: “Đại Ngân, bà nói xem nếu Khai Lâm tỉnh lại không phải là Khai Lâm nữa, chúng ta phải làm sao bây giờ?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com