Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 459: Pháo Hôi trong truyện xuyên sách (11)



Nếu tỉnh lại không phải Khai Lâm, mà là Tống Ngôn Thắng, bọn họ phải làm sao bây giờ?

Là tiếp nhận, hay không tiếp nhận anh ta?

Vấn đề này thật sự không dễ giải quyết.

Lưu Đại Ngân thở dài một hơi, nói: “Đợi Khai Lâm tỉnh lại rồi nói sau, đến đâu hay đến đấy vậy. Nhưng cho dù thế nào, tôi cảm thấy chúng ta vẫn phải nói cho Lưu Trụ, nó là cha của Khai Lâm, nó có quyền biết sự thật.”

“Ừ, chúng ta cứ nói cho Lưu Trụ biết, cuối cùng phải đối xử với “Khai Lâm” kia thế nào, thì giao cho Lưu Trụ quyết định.”

Lý Tam Thuận trầm mặc một lúc lâu: “Chúng ta phải nói cho Lưu Trụ thế nào đây?”

Đúng vậy, phải nói cho Lưu Trụ thế nào cũng là cả vấn đề. Nói thẳng con trai “Khai Lâm” không phải con trai của con nữa, linh hồn bên trong thằng bé đã thay đổi rồi, không còn là Lý Khai Lâm, mà là Tống Ngôn Thắng.

Lưu Trụ sẽ tin sao?

Cho dù Lưu Trụ tin, thì anh ta sẽ làm thế nào?

Vân Chi

Có lẽ việc này là đả kích lớn nhất với người làm cha nhỉ? Rõ ràng con trai vẫn ở đây, nhưng lại không phải là con trai của mình.

“Hay là… Hay là…” Trong tay Lý Tam Thuận cầm một điều thuốc, nhưng không hút, chỉ đặt dưới mũi để ngửi.

Tuổi tác lớn dần ông ấy đã bỏ thuốc, chỉ khi gặp phải chuyện gì khó giải quyết, ông ấy mới lấy ra một điếu đặt dưới mũi để ngửi.

“Hay là… Chúng ta không nói cho Lưu Trụ nữa. Đại Ngân, bà thấy thế nào?”

Nói cho con trai, chắc chắn con trai sẽ đau lòng, khó chịu. Vậy thì không nói cho anh ta nữa.

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Lưu Trụ có quyền được biết, chúng ta phải nói cho nó.”

Lý Tam Thuận: “Tôi sợ Lưu Trụ biết chuyện rồi, trong lòng sẽ khó chịu!”

Lưu Đại Ngân không đáp, một lúc lâu sau mới nói: “Biết đâu người tỉnh lại chính là Khai Lâm của chúng ta chứ không phải Tống Ngôn Thắng kia thì sao?”

“Mong là như vậy.”

Hai vợ chồng đã mệt mỏi từ lâu, nói chuyện một lát cả hai đều buồn ngủ rồi, không lâu sau Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều đã ngủ. Đến khi bọn họ tỉnh lại đã hơn bốn giờ chiều, đã qua giờ cơm trưa từ lâu.

Bọn họ tới quán ăn nhỏ bên cạnh nhà khách ăn tạm một bữa, rồi lại vội vàng đi đến bệnh viện.

“Cha mẹ tới rồi à.”

“Khai Lâm thế nào?” Lý Tam Thuận hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Khai Lâm lại tỉnh một lần, còn bảo y tá nói với chúng ta, nói chúng ta đừng lo cho thằng bé, thằng bé không sao.”

“Vậy là tốt rồi,” Lưu Đại Ngân vỗ tay con trai: “Lưu Trụ, con cũng yên tâm được rồi.”

Con trai yên tâm được rồi, nhưng bọn họ vẫn chưa yên tâm được, cũng không biết bao giờ mới có thể yên tâm.

Đối với Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận mà nói, thời gian tiếp theo trôi qua vô cùng chậm chạp, cảm giác như một ngày còn dài hơn một năm.

Khó khăn lắm mới đợi được đến giờ thăm hỏi mỗi ngày một lần, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều không dám vào phòng thăm Khai Lâm.

Bọn họ sợ… Sợ vào phòng nhìn thấy Khai Lâm không phải “Khai Lâm”, đến lúc đó bọn họ phải làm sao?

Lưu Đại Ngân nhìn Lý Tam Thuận, nói: “Hay là… Hay là ông vào thăm Khai Lâm đi.”

Đời này, chưa bao giờ Lưu Đại Ngân cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ bà ấy sợ thật rồi, bà ấy lùi bước, không dám vào trong thăm cháu trai mình.

Lý Tam Thuận nhíu chặt mày hằn lên ba nếp nhăn giữa trán, nói: “Đại Ngân, tôi không dám vào, đợi khi nào Khai Lâm chuyển về phòng bệnh bình thường, chúng ta lại đến thăm thằng bé đi.”

Hiện tại vẫn chưa hết hai tư giờ theo dõi thêm, vẫn phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa Khai Lâm mới được chuyển về phòng bệnh bình thường. Đến lúc đó, ông ấy với vợ mình lại tới thăm Khai Lâm, xem xem rốt cuộc thằng bé có còn là cháu trai Khai Lâm của mình hay không.

“Được rồi, đợi Khai Lâm chuyển ra ngoài, chúng ta cùng nhau đi thăm thằng bé.”

Hai người đi cùng nhau, mới cổ vũ được cho nhau.

Lần này là Lưu Trụ và Lý Hà Hoa vào thăm. Hôm qua Khai Nguyên đã vào thăm Khai Lâm rồi, ba chị em Lý Hà Hoa đều muốn vào thăm, sau khi thương lượng với nhau, cuối cùng bọn họ để Lý Hà Hoa vào.

Thời gian thăm hỏi chỉ có mười phút ngắn ngủi, không lâu sau Lý Lưu Trụ và Lý Hà Hoa đã ra ngoài.

“Mẹ, Khai Lâm nhận ra con, tinh thần cũng khá ổn, còn kêu đói bụng đó.” Lý Lưu Trụ vui mừng nói: “Con nói với Khai Lâm rồi, đợi thằng bé chuyển ra phòng bệnh bình thường, con sẽ mua cháo cho nó.”

“Cậu, vậy cháu mua cơm cho Khai Lâm nhé. Bác sĩ có nói Khai Lâm ăn được thứ gì không ạ?” Chu Hữu Đức hỏi.

Một chiến hữu của Khai Lâm nói: “Chú, cứ để cháu đi mua cho, chúng cháu quen thuộc nơi này hơn.”

Cuối cùng, vẫn là chiến hữu của Khai Lâm đi mua đồ ăn cho Khai Lâm. Mọi người đều chìm đắm trong vui mừng, chỉ có Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận là trầm mặc.

“Cha mẹ, sao cha mẹ không nói câu nào thế?” Lý Ngẫu Hoa hỏi.

Lý Tam Thuận nở nụ cười, nói: “Cha với mẹ con vui quá nên không biết phải nói gì. Ầ, đúng rồi, lát nữa Khai Lâm được chuyển sang phòng bệnh bình thường rồi, chúng ta có cần chuẩn bị trước gì không?”

“Bà nội, dượng ba của cháu đã đi chuẩn bị với một cậu chiến hữu của Khai Lâm rồi, bà đừng nhọc lòng.”

Cho dù trong lòng Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận rối rắm cỡ nào, thì nên tới vẫn sẽ tới.

Đã đến thời gian Khai Lâm chuyển ra phòng bệnh bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com