Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 464: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (2)



Nếu nghiên cứu rất nhiều năm vẫn không có kết quả gì, mình sẽ khó chịu chứ? Lý Khai Nguyên tự hỏi bản thân.

Cậu ấy trả lời thẳng thật: “Sẽ khó chịu.”

Lý Tam Thuận nói tiếp: “Khai Nguyên, nghiên cứu thuốc chống ung thư cũng giống như làm ruộng, đều mong chờ có được thu hoạch, nhưng chu kỳ thu hoạch của thuốc chống ung thư này qu dài, còn chưa chắc đã có được thu hoạch, không như làm ruộng, làm năm nào thu năm đó, năm nay không thu hoạch được sang năm sẽ có. Nghiên cứu điều chế thuốc thì khác, năm nay không có thu hoạch, sang năm không có thu hoạch, thậm chí mười mấy hai mươi năm vẫn không có thu hoạch. Khai Nguyên, cháu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bỏ ra rất nhiều thời gian để làm công việc chưa biết trước sẽ có thành quả hay không chưa?”

Vân Chi

Chuẩn bị tốt chưa ư? Mình cũng không biết nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt Lý Khai Nguyên có chút mờ mịt, cậu ấy mấp máy môi, nhưng lại không nói được câu nào.

“Khai Nguyên,” Lưu Đại Ngân xoa đầu cậu ấy giống như khi còn nhỏ, giọng rất dịu dàng: “Chuyện cháu muốn làm, ông bà nội sẽ không ngăn cản, ông bà sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của cháu. Nếu như làm ruộng mười mấy năm vẫn không biết sẽ có thu hoạch hay không, hay là cháu thử trồng thêm chút rau dưa gì đó trong thời gian làm ruộng, như vậy coi như có thêm chút thu hoạch cho mình.”

Khai Nguyên nghe Lưu Đại Ngân nói mà không hiểu gì: “Bà nội, làm ruộng trồng rau gì ạ? Sao cháu nghe bà nói mà không hiểu gì hết.”

Lý Tam Thuận bật cười: “Khai Nguyên, ý của bà nội cháu là, khi nghiên cứu thuốc chống ung thư, cháu tiện thể nghiên cứu các loại thuốc khác, coi như điều hoà.”

Lý Khai Nguyên rất thông minh, chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu ý của ông bà nội rồi.

Nghiên cứu thuốc chống ung thư là gánh nặng đường xa, ông bà nội sợ mình nghiên cứu quá lâu vẫn không có thu hoạch, lại không nhìn thấy hy vọng, tâm trạng sẽ bị ảnh hưởng, lòng nhiệt tình sẽ bị mài mòn sạch sẽ.

Cho nên ông bà nội khuyên mình tiện thể nghiên cứu dược phẩm khác, không cần đặt hết tâm sức và hy vọng vào nghiên cứu thuốc chống ung thư.

Khi một người đặt hết tâm trí vào một thứ gì đó, thì tâm trạng sẽ càng ngày càng mẫn cảm, chỉ cần hơi vô ý là dễ dàng thay đổi cảm xúc.

“Ông bà nội, cháu sẽ nghiêm túc suy xét về những lời ông bà nói.” Lý Khai Nguyên hứa hẹn với Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận: “Khi về cháu sẽ suy nghĩ xem cháu có nên trồng rau dưa xen lẫn hoa màu không.”

Được Khai Lâm đảm bảo sẽ suy xét, cuối cùng Lý Tam Thuận mới thả lỏng vài phần: “Vậy là tốt, Khai Nguyên, cho dù cháu làm việc gì, ông bà nội và cha cháu đều là chỗ dựa sau lưng của cháu. Nếu gặp phải việc gì khó giải quyết, cháu cứ quay về tìm ông bà, ông bà sẽ chống lưng cho cháu.”

“Vâng, cháu biết rồi, có ông bà nội và cha cháu là chỗ dựa sau lưng, gặp phải khó khăn gì cháu cũng không sợ hãi.”

Sau đó Lý Khai Nguyên nghe lời Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận, ngoài nghiên cứu thuốc chống ung thư ra, cậu ấy đã bắt đầu nghiên cứu các loại thuốc khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Hơn một năm sau, Khai Nguyên hưng phấn gọi điện thoại về cho bọn họ, nói cậu ấy vừa nghiên cứu ra được một loại thuốc kháng viêm mới.

Hiện tại loại thuốc kháng viêm này đã bắt đầu đưa vào thử nghiệm, nếu kết quả thử nghiệm không phát sinh vấn đề gì, thì mấy năm sau loại thuốc đó sẽ được đưa ra thị trường.

Nhận được điện thoại, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đều bật khóc vì vui mừng. Không quan tâm loại thuốc kháng viêm này có thuận lợi đưa ra thị trường hay không, nó vẫn là một phần thu hoạch của Khai Nguyên.

Khai Nguyên nghiên cứu ra loại thuốc mới, chuyện đưa công ty lên sàn chứng khoán của Lưu Đại Ngân cũng rất thuận lợi, đã bắt đầu vòng kêu gọi vốn đầu tiên rồi.

Vì chuyện này, thậm chí Lưu Đại Ngân đã phải ở lại công ty vài ngày chưa được về nhà.

Lý Tam Thuận lo cho sức khoẻ của bà ấy, cũng chuyển đến công ty, để tiện chăm sóc cho Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân đã nghĩ kỹ rồi, đợi sau khi đưa công ty lên sàn chứng khoán, bà ấy sẽ cố gắng làm việc thêm hai, ba năm nữa, rồi giao công ty cho người khác quản lý.

Hiện tại, trong lòng Lưu Đại Ngân đã có người được chọn, người đó chính là Đới Vĩnh. Cậu ấy làm việc trong công ty rất nhiều năm rồi, dù về thâm niên, hay về năng lực đều không có điểm nào để chê, cộng thêm đội ngũ quản lý thuê ngoài, chắc là cậu ấy sẽ quản lý công ty tốt thôi.

Lưu Đại Ngân suy nghĩ rất thông suốt. Nếu trong số con cháu nhà bà ấy, không ai có đủ năng lực tiếp quản công ty, bà ấy sẽ giao công ty cho người khác quản lý, con cháu chỉ cần nhận tiền chia hoa hồng hàng năm là được. Còn chuyện sau này có đứa cháu đứa chắt nào lợi hại lấy được quyền quản lý công ty hay không, khi đó khả năng bà ấy đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi còn quan tâm đến chuyện của con cháu làm gì?

Chuyện đưa công ty lên sàn không phải chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai, bận rộn hơn hai năm, cuối cùng công ty của Lưu Đại Ngân cũng thành công lên sàn chứng khoán Mỹ. Ngày hôm đó rất ồn ào, rất náo nhiệt, nhưng thứ khiến Lưu Đại Ngân nhớ nhất chỉ là một tiếng chuông vang.

Sau khi đưa công ty lên sàn, Lưu Đại Ngân bắt đầu dần dần giảm bớt lượng công việc, bà ấy muốn chậm rãi thích ứng với thân phận mới, chuyển từ tổng giám đốc Lưu sang chủ tịch Lưu

Nhưng Lưu Đại Ngân chưa kịp thích ứng với thân phận chủ tịch này, thì bà ấy lại mơ một giấc mơ đã mấy năm rồi chưa mơ tới.

Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, vẫn là quyển “Sách” quen thuộc.

Nhìn thấy cảnh tượng đã lâu không thấy, Lưu Đại Ngân thở dài một tiếng, sau đó mới vươn tay ra cầm quyển sách lên xem.

Quyển sách này có tên “Triệu Tiểu Nhã, em đừng trốn”, vẫn là một cuốn tiểu thuyết về tình yêu nam nữ.

Cho dù đã mơ thấy rất nhiều quyển tiểu thuyết, biết rõ nam nữ chính trong “Sách” đều không bình thường, nhưng quyển “Sách” này vẫn khiến Lưu Đại Ngân ngỡ ngàng bật ngửa, phải trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì đây là một quyển tiểu thuyết “Ngược luyến tình thâm”, người bị ngược là nữ chính, người xui xẻo là cha mẹ, anh trai của nữ chính.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com