Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 463: Pháo Hôi trong truyện ngược luyến tình thâm (1)



“Không tồng lúa, trồng rau?” Lưu Đại Ngân nghe Lý Tam Thuận nói mà không hiểu ra sao, Khai Nguyên đâu phải nông dân, trồng lúa trồng rau là cái gì?

“Tôi chỉ ví dụ thế thôi mà.” Lý Tam Thuận giải thích: “Bà cứ coi Khai Nguyên nghiên cứu chế tạo thuốc chống ung thư là trồng lúa đi, vậy nghiên cứu các loại thuốc khác không phải trồng rau sao? Bà xem, Khai Nguyên lợi hại như vậy, trong lúc nghiên cứu thuốc chống ung thư, thằng bé có thể tiện thể nghiên cứu các loại thuốc khác có được không?”

Nghe Lý Tam Thuận giải thích, Lưu Đại Ngân đã hiểu được ý của ông ấy. Ý của ông ấy là không cho Khai Lâm dốc lòng nghiên cứu một loại thuốc duy nhất, mà tỏng quá trình nghiên cứu thuốc chống ung thư có thể thuận tiện nghiên cứu các loại thuốc đơn giản khác.

Khai Nguyên nghiên cứu thuốc chống ung thư giống như người nông dân trồng hoa màu, đều mong chờ kết quả tốt, mong chờ ngày thu hoạch, nhưng thuốc chống ung thư không thể nghiên cứu ra trong thời gian ngắn, còn nghiên cứu các loại thuốc khác thì sao?

Như vậy khả năng Khai Nguyên sẽ có được thu hoạch khác, sẽ không phải chịu áp lực tận hai mươi năm mới chờ được mùa màng bội thu.

Nước trà đã không còn quá nóng, Lưu Đại Ngân uống một hớp lớn, rồi nói: “Ông nói như vậy cũng đúng. Nhưng mà trong chuyện nghiên cứu chế tạo thuốc này, chúng ta đều dốt đặc cán mai, cũng không giúp gì được cho Khai Nguyên.”

Lý Tam Thuận: “Tuy chúng ta không hiểu biết gì về ngành nghiên cứu chế tạo dược phẩm, nhưng mà chúng ta biết những loại thuốc hiện tại nên cải tiến thế nào. Ví dụ như, thuốc cho trẻ con đều rất khó uống, người lớn còn không chịu đựng nổi, huống chi là trẻ con. Ví dụ như có loại thuốc con nhộng quá lớn, quá khó nuốt… Vân vân. Chúng ta đưa ra ý tưởng cho Khai Nguyên, còn nghiên cứu thế nào là chuyện của thằng bé.”

“Ông nói đúng lắm, giỏi nha Tam Thuận.”

“Cảm ơn bà chủ đã khen ngợi.”

Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận bớt ra chút thời gian rảnh rỗi, cùng nhau lên Kinh Thị.

Lưu Đại Ngân gọi điện thoại cho Lý Khai Nguyên, bảo cậu ấy sau khi tan làm thì về tứ hợp viện, bà ấy với Lý Tam Thuận đang ở đó.

Buông điện thoại, Lý Khai Nguyên không hề nghĩ nhiều, cho rằng ông bà nội tới Kinh Thành vì chuyện làm ăn, chưa bao giờ cậu ấy nghĩ tới, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cố ý tới Kinh Thị vì mình.

“Ông bà nội, sao ông bà lại tới Kinh Thị thế? Tới bàn chuyện làm ăn à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lưu Đại Ngân: “Khai Nguyên, ăn cơm trước đã, cơm nước xong ông bà có chuyện muốn nói với cháu.”

“Chuyện gì thế ạ? Bà nội, bây giờ nói luôn không được sao?”

Lý Tam Thuận: “Thôi cứ đợi ăn cơm xong rồi nói sau.”

Vân Chi

Nghe vậy, Khai Nguyên đành đè nén nghi hoặc trong lòng, đi ăn cơm trước.

Cơm nước xong Lý Khai Nguyên pha một ấm trà, ngồi hóng mát với Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận ở ngoài sân: “Ông bà nội, rốt cuộc ông bà tìm cháu vì chuyện gì thế?”

Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân liếc nhau, rồi nói câu rào trước: “Khai Nguyên, bây giờ ngoài dạy học trong trường ra, có phải cháu còn đang nghiên cứu loại thuốc mới không?”

Lý Khai Nguyên gật đầu nói: “Thật ra công việc chủ yếu của cháu là nghiên cứu các loại thuốc mới trong phòng thí nghiệm, dạy học chỉ là phụ thôi. Không phải trường đại học Thanh Mộc có phòng thí nghiệm tiên tiến nhất trong cả nước, cháu đã không đến đại học Thanh Mộc dạy học rồi.”

Lý Tam Thuận lại hỏi: “Khai Nguyên, loại thuốc mới mà cháu đang nghiên cứu là thuốc về phương diện nào?”

“Ông nội, sao ông lại hỏi vấn đề này?” Lý Khai Nguyên hơi nghi hoặc. Trước kia ông bà nội chưa bao giờ hỏi cậu ấy về chuyện công việc, sao hôm nay lại hỏi nhỉ?

Lưu Đại Ngân: “Khai Nguyên, bây giờ Khai Lâm đã kết hôn rồi, Khai Ngọc Khai Duyệt vẫn còn nhỏ, không cần ông bà nhọc lòng, hiện tại người ông bà không yên lòng nhất chính là cháu, nên muốn hỏi thăm tình hình của cháu thôi.”

“Ông bà nội, loại thuốc mới mà hiện tại cháu đang nghiên cứu là về phương diện ung thư.” Nói đến công việc của mình, Lý Khai Nguyên cũng trở nên nghiêm túc: “Bước vào thế kỷ 21, bệnh ung thư đã trở thành sát thủ lớn nhất đối với loài người. Hiện tại, biện pháp chữa bệnh ung thư chủ yếu là phẫu thuật và hoá trị, biện pháp này chẳng những khiến bệnh nhân phải chịu đựng đau đớn rất lớn, mà hiệu quả cũng không mấy lý tưởng. Khi ở nước Mỹ, cháu đã thử điều tra thống kê rồi, trong số các bệnh tật khiến người ta tử vong, ung thư có thể xếp vào ba hạng đâ, cũng là căn bệnh duy nhất không có thuốc đặc trị. Không chỉ như vậy, hàng năm tỉ lệ mắc bệnh ung thư đều tăng lên rất nhanh, tuổi tác càng cao càng dễ mắc bệnh. Rất nhiều bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối đều phải chịu đựng cơn đau không gì sánh nổi, cho nên cháu muốn nghiên ứu ra thuốc chống ung thư, hy vọng có thể góp chút sức lực cho sự nghiệp y học của nhân loại.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Không tệ, Khai Nguyên của bà có giác ngộ.” Khen xong, bà ấy lại đổi giọng: “Nhưng mà Khai Nguyên này, nghiên cứu thuốc chống ung thư rất khó nhỉ? Không phải là chuyện có thể giải quyết trong ngày một ngày hai đúng không?”

Lý Khai Nguyên cười khổ, nói: “Bà nội, đúng như lời bà nói, nghiên cứu thuốc chống ung thư không phải chuyện ngày một ngày hai, ở nước ngoài có rất nhiều tổ chức lớn nghiên cứu về nó, bọn họ đã nghiên cứu mười mấy năm rồi, đều không có tiến triển quá lớn, tuy rằng cũng nghiên cứu ra được vài loại thuốc chống ung thư, nhưng mà những loại thuốc đó đều không trị được tận gốc, ngay cả phần ngọn cũng không quá tốt. Sau khi uống thuốc, bệnh nhân ung thư vẫn sẽ bị tái phát, cuối cùng người bệnh vẫn sẽ c.h.ế.t trong đau đớn.”

Lý Tam Thuận phe phẩy quạt hương bồ, thong thả quạt mát, nói: “Khai Nguyên, vừa rồi cháu nói nghiên cứu thuốc chống ung thư không phải chuyện một hai năm, vậy là chuyện tám năm, mười năm thậm chí mười mấy năm. Nếu trong mười mấy năm ấy, công trình nghiên cứu của cháu không tiến triển chút nào, không nghiên cứu ra được thuốc chống ung thư, trong lòng cháu sẽ khó chịu chứ?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com