Nói thế nào thì Triệu Tiểu Nhã cũng là cô chủ của Triệu Thị, cũng từng gặp chủ tịch của tập đoàn Lý Sư Phụ - Lưu Đại Ngân rồi.
Cha nói khả năng việc hợp tác với Lý Sư Phụ sẽ thất bại, vậy thì bây giờ vẫn chưa thất bại, biết đâu cô ta có thể thuyết phục được Lưu Đại Ngân hợp tác với Triệu Thị nhà bọn họ thì sao?
Mẹ Triệu chưa từng nghĩ đến, ngày hôm sau con gái bà ấy sẽ cho bà ấy một “Bất ngờ” lớn cỡ nào.
Sắc mặt mẹ Triệu vẫn không tốt lắm: “Tiểu Nhã, con cẩn thận ngẫm nghĩ những lời mẹ nói đi, sau này đừng gây hoạ cho cha mẹ nữa.”
Trước kia vì quá bận rồi, vợ chồng bọn họ gần như không có thời gian dành cho con cái, bởi vậy hai vợ chồng luôn cảm thấy rất có lỗi với con mình, cho nên bây giờ hai đứa con trong nhà có yêu cầu gì bọn họ đều cố gắng thoả mãn.
Cho dù biết hiện tại cho con gái đính hôn với Đường Hồng Vũ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác của công ty với Lý Sư Phụ, nhưng thấy con gái khóc lóc thương tâm như vậy, thậm chí dùng cái c.h.ế.t để ép buộc, hai vợ chồng bọn họ vẫn mềm lòng mà cho phép, còn đồng ý trao đổi cổ phần với Đường Thị.
Khi đó bọn họ nghĩ rằng, chỉ cần mình giấu giếm chặt chẽ tin tức đính hôn này, không để nó lan truyền ra bên ngoài, đợi đến lúc ký hợp đồng với Lý Sư Phụ rồi, mọi chuyện sẽ không thay đổi được nữa. Nhưng mà bọn họ đã quên mất, trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió. Bọn họ đã dám làm, thì bị người khác biết cũng là chuyện trong dự kiến.
“Tiểu Nhã, con ngẫm nghĩ cẩn thận đi xem việc gì nên làm, việc gì không nên làm.”
Mẹ Triệu dặn dò như vậy, nhưng không biết Triệu Tiểu Nhã có nghe lọt tai hay không.
Hôm nay bầu không khí trong nhà họ Triệu không tốt lắm, còn bên nhà Lưu Đại Ngân lại rất vui vẻ, thuận hoà.
Còn hơn hai tháng nữa thôi là cháu dâu sinh rồi, sau khi truyền dịch xong, Lý Tam Thuận khăng khăng đòi đi mua quà tặng cho đứa chắt sắp chào đời.
Lưu Đại Ngân giữ ông ấy lại: “Ông vẫn chưa khoẻ hẳn còn đòi chạy lung tung.”
Lý Tam Thuận đứng dậy, nói: “Chạy lung tung là thế nào, tôi đi mua quà cho chắt của tôi mà. Đại Ngân, bà nói xem chúng ta nên mua gì cho nó thì tốt nhỉ? Hay là chúng ta tới trung tâm thương mại đi, thấy thứ gì thích hợp thì mua thứ đó.”
Lưu Đại Ngân vỗ xuống ghế sô pha: “Tam Thuận, ông ngồi xuống đây trước đã, tôi có chuyện này muốn nói với ông.”
Lý Tam Thuận không hiểu ra sao, nhưng thấy giọng của Lưu Đại Ngân trở nên nghiêm túc, ông ấy cũng đoán được là có việc quan trọng cần nói với ông ấy: “Bà muốn nói chuyện gì với tôi thế? Nhìn sắc mặt bà xem ra là chuyện lớn.”
Lưu Đại Ngân mỉm cười, sắc mặt dịu đi vài phần: “Ừ, đúng là chuyện lớn thật. Tam Thuận, tôi đã suy nghĩ về chuyện này từ lâu rồi. Hiện tại nhà chúng ta coi như giàu có, nhưng mà ai có thể nói trước được tương lai sau này, ai biết đến đời chắt, đời chút nhà chúng ta còn giàu có được như bây giờ không? Tục ngữ có câu, không ai giàu ba họ. Con cái gia đình giàu có thường không nên thân, rất nhiều nhà tổ tiên gây dựng được gia nghiệp lớn, cuối cùng bị con cháu phá sạch. Trong lòng tôi nghĩ thế này, hay là chúng ta cũng học theo người nước ngoài, thành lập một quỹ uỷ thác gia tộc, ông thấy có được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lý Tam Thuận hỏi: “Quỹ uỷ thác gia tộc là gì?”
Lưu Đại Ngân nói tỉ mỉ hiểu biết của mình về quỹ uỷ thác gia tộc cho Lý Tam Thuận nghe. Nghe xong, Lý Tam Thuận trầm mặc một hồi lâu, rồi mới hỏi lại: “Quỹ này có đáng tin cậy không?”
Lưu Đại Ngân nói: “Hiện tại nước ta vẫn chưa phổ biến loại quỹ này, nhưng ở nước ngoài, trẻ con vừa sinh ra các gia đình giàu có đã bắt đầu xây dựng quỹ rồi. Còn có rất nhiều gia tộc gửi toàn bộ tài sản cho quỹ uỷ thác để truyền cho thế hệ sau. Tôi cảm thấy việc này rất đáng tin cậy.”
Lý Tam Thuận không thạo chuyện buôn bán, chuyện về quỹ uỷ thác này ông ấy cũng không hiểu: “Đại Ngân, hay là thế này nhé, chuyện này không vội được, bà cứ khảo sát thêm đi, xem quỹ uỷ thác gia tộc có thật sự tốt không.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Đợi hôm nào Khai Nguyên về, tôi sẽ thương lượng với thằng bé xem sao, không thì hỏi Nhất Ái cũng được. Con bé sống bên nước ngoài đã nhiều năm, tương đối hiểu biết về tình hình bên đó.”
“Ừ, chuyện quỹ uỷ thác để nói sau đi, bây giờ chúng ta đi mua quà tặng cho chắt nhỏ trước nhé.”
Lưu Đại Ngân nghiêm khắc từ chối: “Không được.”
Lý Tam Thuận hơi ấm ức: “Vì sao?”
“Đợi ông khỏi ốm rồi chúng ta đi mua, chẳng phải bác sĩ đã dặn ông đừng ra ngoài, uống nhiều nước ấm, nghỉ ngơi tử tế à?”
“Thôi được rồi, vậy đợi tôi khỏi ốm chúng ta lại đi mua.”
…
Vân Chi
Sáng hôm sau, hiếm khi thấy Triệu Tiểu Nhã không học nấu cơm với dì Tiền. Sau khi sửa soạn một phen, cô ta cầm túi sách theo, không biết ra ngoài làm gì.
Mẹ Triệu đánh răng rửa mặt xong, định tìm con gái để nói chuyện, lại không tìm thấy người đâu. Bà ấy hỏi dì Tiền: “Chị Tiền, Tiểu Nhã đâu?”
Dì Tiền buông chiếc giẻ lau trong tay xuống, trả lời: “Tiểu Nhã xách túi ra ngoài rồi, tôi cũng không biết cô ấy đi đâu.”
Mẹ Triệu không nói thêm gì nữa, trong lòng thầm nghĩ, đợi con gái về bà ấy phải nói chuyện tử tế với con bé mới được. Nếu con bé không thay đổi cái tính thờ ơ này, thì về sau chắc chắn sẽ chịu thiệt.
Triệu Tiểu Nhã xách túi, lái xe tới toà nhà tập đoàn Lý Sư Phụ. Tìm nơi đỗ xe xong, cô ta dẫm trên giày cao gót, hấp tấp vào trong toà nhà.