Bởi vì Khai Lâm sống trong ký túc xá của quân đội, nên nếu nhà Lưu Đại Ngân qua đó, bọn họ chỉ có thể ở nhà khách.
Nghĩ vậy, Lưu Đại Ngân lắm tiền nhiều của lập tức mua một căn biệt thự đã trang hoàng xong ở thành thị gần nơi Khai Lâm đang sống, định đến ngày vợ Khai Lâm sinh sẽ dẫn bảo mẫu qua đó ở cùng bọn họ.
Không ai đoán trước được đứa trẻ sẽ ra đời vào ngày nào, cách ngày dự sinh của Long Tĩnh Xu còn hơn hai mươi ngày nữa, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã chuyển đến căn biệt thự đó.
Lý Lưu Trụ mau chóng sắp xếp công việc trong nhà hàng sau đó cũng nhanh chóng chạy tới.
Thai phụ vẫn chưa sinh, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận rảnh rỗi không có việc gì ngày nào cũng ra bờ sông xem người ta câu cá.
Nơi này là phương nam, không giống phương bắc, hệ thống sông ngòi rất dày đặc, thậm chí cá còn rẻ hơn rau dưa.
Lý Tam Thuận cũng thích câu cá, ngồi xuống câu là hết cả buổi, Lưu Đại Ngân không thể nào hiểu nổi: “Tam Thuận, cứ ngồi nhìn chằm chằm vào mặt nước như vậy có gì hay chứ?”
Lý Tam Thuận xua tay nói: “Bà không biết đây là thú vui của người câu cá à? Hay là bà cũng ngồi xuống câu thử xem.”
Vân Chi
Lưu Đại Ngân: “Tôi không thử đâu, không đủ nhẫn nại.”
Muỗi ở phương nam cũng là thứ đang sợ, vừa to vừa nhiều, lần nào đi câu Lý Tam Thuận cũng mang theo đủ các loại đồ dùng chống muỗi, nhưng dù như vậy vẫn thường xuyên bị đốt sưng tay.
Đến khi Long Tĩnh Xu sinh em bé, Lý Tam Thuận mới từ bỏ thú vui câu cá, ngày nào cũng bảo tài xế lái xe chở ông ấy đi thăm chắt trai nhà mình.
Long Tĩnh Xu sinh một cậu nhóc, đặt tên là Lý Dương Sóc, tên ở nhà là Dương Tử.
Lý Tam Thuận yêu thích thằng bé không muốn buông tay, ngày nào cũng nhắc đến cái tên Dương Tử, hận không thể thường trú ở nơi này. Nhưng nhà bọn họ ở tỉnh thành, bọn họ không thể không quay về. Qua tiệc rượu đầy tháng của Dương Tử, hai người cùng nhau quay về tỉnh thành.
Cho dù không chú ý đến nhà họ Triệu nữa, nhưng đều trong giới kinh doanh, nên thi thoảng Lưu Đại Ngân vẫn nghe được tin tức về nhà bọn họ.
Không lâu sau, Đường Hồng Vũ đã kết hôn với Triệu Tiểu Nhã, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng tới tham gia hôn lễ.
Về đến nhà, Lý Tam Thuận chê bai với Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, bà có để ý sắc mặt của Đường Hồng Vũ hôm nay không? Nhìn chẳng giống chú rể chút nào. Mặt mày cau có như cục đá vậy, không thấy nở nụ cười. Tôi nghe nói cuộc hôn nhân này là do Triệu Tiểu Nhã theo đuổi Đường Hồng Vũ, nhưng nếu Đường Hồng Vũ kia không muốn kết hôn, chẳng lẽ có người còn ấn được đầu cậu ta xuống, bắt cậu ta đồng ý?”
“Chuyện này thì ông nghĩ sai rồi, Đường Hồng Vũ thật sự bị ép phải kết hôn với Triệu Tiểu Nhã.” Lưu Đại Ngân kể cho ông ấy nghe những gì mình biết về nguyên nhân dẫn đến cuộc hôn nhân giữa Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ, cuối cùng nói: “Tam Thuận, Triệu Tiểu Nhã dùng thủ đoạn như vậy để kết hôn với Đường Hồng Vũ, Đường Hồng Vũ tươi cười được mới là lạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe Lưu Đại Ngân nói xong, Lý Tam Thuận rất khó hiểu: “Triệu Tiểu Nhã muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, không thiếu thứ gì, sao phải khăng khăng với một thằng đàn ông không yêu mình như vậy nhỉ? Thời buổi bây giờ đâu giống chúng ta ngày trước, ngày trước con gái không gả chồng còn bị chỉ trỏ nói là không bình thường, không còn đường ra nào khác, sao Triệu Tiểu Nhã này lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Dựa vào thủ đoạ để gả cho Đường Hồng Vũ thì có ích lợi gì chứ, kết hôn rồi vẫn ly hôn được mà.”
Lưu Đại Ngân: “Ai biết được, có lẽ Triệu Tiểu Nhã cho rằng kết hôn rồi là cô ta có thể dùng tình cảm chân thành của mình khiến Đường Hồng Vũ cảm động.”
“Khiến Đường Hồng Vũ cảm động?” Lý Tam Thuận cũng không biết nên đánh giá cô gái Triệu Tiểu Nhã này thế nào nữa: “Cô ta chia rẽ Đường Hồng Vũ với bạn gái cậu ta, dùng thủ đoạn như vậy để gả cho cậu ta, mà vẫn hy vọng cậu ta sẽ bị cô ta làm cảm động? Đường Hồng Vũ không hận cô ta đã không tồi rồi, còn bị cô ta cảm động. Cưới nhau về nhà rồi, chỉ cần nhìn thấy Triệu Tiểu Nhã, khả năng là Đường Hồng Vũ lại nhớ đến chuyện mình bị Triệu Tiểu Nhã hãm hại, bị Triệu Tiểu Nhã ép phải chia tay bạn gái, không nổi giận coi như tốt tính rồi, còn đòi cậu ta cảm động? Đầu óc Triệu Tiểu Nhã này toàn là bã đậu à, vợ chồng Triệu Vệ Quốc cũng không quan tâm đến con gái mình gì hết, sao lại để cô ta làm bừa như vậy.”
Lưu Đại Ngân nhớ tới nội dung trong sách viết: Vợ chồng Triệu Vệ Quốc thương con gái nhất, khả năng vì không muốn thấy con gái thương tâm nên mới mặc cho cô ta làm loạn như vậy.
Triệu Tiểu Nhã vô cùng mong chờ vào đêm tân hôn, cuối cùng hiện thực lại hất cho cô ta một gáo nước lạnh, còn là loại nước lạnh trộn lẫn băng đá.
Cả ngày hôm đó Đường Hồng Vũ đều sa sầm mặt, trong lễ cưới không hề nở một nụ cười nào.
Dù là khách lạ không thân cũng nhìn ra được tâm trạng của anh ta đang rất không vui.
Khi đi mời rượu trong bữa tiệc, một người chú bác của Triệu Tiểu Nhã dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Đường Hồng Vũ, nhớ chăm sóc tốt cho Tiểu Nhã đấy, nếu không người nhà họ Triệu chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Đường Hồng Vũ nghe xong, lập tức ném ngay chén rượu xuống đất, rồi xoay người rời đi đến bàn tiếp theo, không nói câu nào, bỏ lại cả bàn tiệc ngơ ngác nhìn nhau.
Người chú bác nhà họ Triệu vừa nói chuyện tức gần chết, mặt đỏ bừng lên. Từ đó đến hết buổi tiệc, Đường Hồng Vũ không chạm vào một giọt rượu nào nữa. Bạn thân của anh ta cũng nhìn ra được anh ta đang tức giận, nên không dám rót rượu cho anh ta.
Buổi tối khi trở lại phòng cưới, Đường Hồng Vũ rất tỉnh táo, không hề có chút cảm giác say rượu nào.
Phòng cưới của bọn họ là một căn biệt thự, hiện tại ngoài Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ ra, không còn một người nào khác.
Triệu Tiểu Nhã ân cần bưng trà đổ nước cho Đường Hồng Vũ, Đường Hồng Vũ ngồi trên sô pha vẫn không nhúc nhích: “Tôi có lời muốn nói với cô.”
Triệu Tiểu Nhã đặt cốc nước xuống, cũng ngồi lên ghế sô pha, hai má đỏ ửng: “Anh Hồng Vũ, anh có chuyện gì muốn nói với em thế, em đang nghe đây.”
“Chúng ta đã kết hôn, tôi cũng nói rõ ràng luôn…” Khuôn mặt của Đường Hồng Vũ rất lạnh lùng, không nhìn ra cảm xúc vui buồn: “Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cô, hy vọng cô cũng đừng can thiệp vào chuyện của tôi. Chúng ta cứ giống như đa số các cặp vợ chồng khác trong giới kinh doanh này, lúc ở ngoài thì giả vờ ân ái một chút là được, về nhà thì ai lo phận nấy.”
Triệu Tiểu Nhã: “Anh Hồng Vũ, em...”
Đường Hồng Vũ ngắt lời cô ta, nói tiếp: “Trong một tháng tới tôi sẽ sống tại căn biệt thự này, hết một tháng tôi sẽ dọn về nhà riêng của mình, còn cô… Thích đi đâu thì tuỳ cô.”
Nói xong Đường Hồng Vũ đi thẳng lên lầu, anh ta không quay về phòng ngủ chính, ngược lại đi đến phòng dành cho khách.