Tất nhiên Lưu Đại Ngân không hề biết chuyện xảy ra ở phòng cưới của Triệu Tiểu Nhã và Đường Hồng Vũ rồi.
Việc công ty không nhiều lắm, Lưu Đại Ngân bắt đầu thành lập quỹ uỷ thác gia tộc.
Ngoài cổ phần của Lý Sư Phụ ra, Lưu Đại Ngân còn có không ít cổ phần của các công ty khác, có hai toà nhà cao ốc ở tỉnh thành, một trung tâm thương mại ở Hải Thị, cộng lại là một khối tài sản vô cùng lớn.
Sau khi được cố vấn rõ ràng, ngoài cổ phần của Lý Sư Phụ và các công ty khác ra, tất cả tài sản còn lại Lưu Đại Ngân đều quăng vào quỹ uỷ thác.
Người hưởng lợi từ quỹ là tất cả mọi người trong nhà họ Lý, hiện tại do Lưu Đại Ngân quản lý.
Khi làm những việc này, Lưu Đại Ngân vẫn không quên tính toán ngày tháng. Bà ấy đã quyết định sẽ cứu Triệu Văn Bác – Anh trai của Triệu Tiểu Nhã.
Lý Sư Phụ không hợp tác với Triệu Thị nữa, dù Triệu Thị có xảy ra vấn đề gì cũng sẽ không liên lụy đến Lý Sư Phụ.
Không biết nguyên nhân vì sao, mấy năm nay Triệu Thị phát triển không thuận lợi lắm, luôn bị kẻ khác ngáng chân.
Cuộc hôn nhân giữa Triệu Tiểu Nhã với Đường Hồng Vũ cũng không có gì nổi bật, bạn gái của Đường Hồng Vũ vốn dĩ phải về nước rồi cũng chưa về nước.
Tính toán ngày tháng, hình như thời gian Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn sắp tới rồi. Hiện tại cốt truyện đã lung tung rối loạn, cũng không biết Triệu Văn Bác còn gặp phải tai nạn xe cộ hay không.
Nhưng Lưu Đại Ngân không quan tâm đến điều này, bà ấy đã quyết định sẽ đến chờ đợi ở nơi Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn rồi.
Trong sách viết, nơi Triệu Văn Bác gặp tai nạn là một con đường quốc lộ tương đối hoang vắng, tài xế gây ra tai nạn bỏ chạy ngay sau đó, Triệu Văn Bác bị lỡ thời gian cứu trị tốt nhất, mới trở thành người thực vật.
Trong sách miêu tả kỹ càng địa điểm Triệu Văn Bác xảy ra chuyện, nhưng lại không viết thời gian cụ thế, chỉ viết tháng, nên Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận bắt đầu nằm vùng ở nơi đó cả ngày.
Lưu Đại Ngân đã từng nghĩ tới, hay là gọi điện thoại nặc danh nói cho Triệu Văn Bác, nói anh ấy sắp gặp hoạ đổ máu, sẽ xảy ra tai nạn xe cộ ở con đường nọ…
Nhưng bà ấy chỉ nghĩ vậy thôi, nếu Lưu Đại Ngân gọi điện thoại thật, nói không chừng Triệu Văn Bác nhận được điện thoại sẽ cho rằng người ở đầu bên kia điện thoại là kẻ điên.
Còn việc sau khi cứu người bị cảnh sát hỏi vì sao hai vợ chồng Lưu Đại Ngân lại có mặt ở nơi hẻo lánh đó, Lưu Đại Ngân cũng nghĩ ra lý do rồi.
Bà ấy kể chuyện mình nằm mơ cho Lý Tam Thuận, Lý Tam Thuận nghe xong, thì lẩm bẩm một câu: “Đại Ngân, người đầu óc không bình thường như Triệu Tiểu Nhã cũng được chọn làm nữ chính sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lưu Đại Ngân: “Như vậy đã là gì, tôi nằm mơ nhiều như vậy, xem được nhiều quyển sách như vậy, có nhân vật chính nào trong sách là người tốt đâu, kẻ đầu óc không bình thường cũng có vài người.”
Lý Tam Thuận gật đầu nói: “Ừ, lúc ở nhà không có việc gì làm tôi xem phim cũng gặp rất nhiều nhân vật chính kiểu như vậy, không phải đầu óc có vấn đề thì là kẻ không biết phân biệt phải trái, đặc biệt là mấy bộ phim thần tượng gì đó, giống như không làm việc ngu ngốc thì không được gọi là vai chính vậy, không biết đám đạo diễn quay ra những bộ phim như vậy suy nghĩ thế nào. Tôi còn cố ý gọi điện cho Xuân Sinh, bảo nó đừng diễn mấy bộ phim truyền hình như vậy, tôi xem mà trong đầu đầy dấu chấm hỏi.”
Lúc Lý Tam Thuận rảnh rỗi ở nhà, ông ấy thường xem tivi, hiện tại các bộ phim trên tivi thường là phim thần tượng kiểu như vậy, dấn dần ông ấy thật sự không xem nổi, nên đổi qua nghe hý kịch trên radio rồi, không xem tivi nữa.
“Trên tivi chiếu phim như vậy, chắc chắn vì có người thích xem.” Lưu Đại Ngân nói: “Lần trước Khai Duyệt nhà chúng ta còn khen phim hay đó, còn vô cùng thích cậu diễn viên kia.”
“Ai, có lẽ là do tôi già thật rồi.” Lý Tam Thuận lắc đầu: “Không hiểu nổi thứ mà mấy cô bé thích. Đại Ngân, đợi đến tháng Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn xe cộ, chúng ta mang đồ câu cá qua nơi đó câu cá đi.”
Quốc lộ kia rất hẻo lánh, nhưng nơi Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn xe cộ có một con sông nhỏ, Lưu Đại Ngân định chờ ở nơi đó, chờ Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn thì bà ấy lập tức gọi xe cấp cứu.
Khi người khác hỏi tới, bà ấy sẽ nói là vợ chồng bà ấy đi câu cá ở gần đó, nhìn thấy có người gặp phải tai nạn xe cộ thì mau chóng cứu người, không ngờ người được cứu là Triệu Văn Bác.
Bắt đầu từ mùng một tháng Triệu Văn Bác xảy ra chuyện, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã bắt đầu chờ đợi ở con đường kia, chờ tới tận ngày mười lăm vẫn chưa gặp phải vụ tai nạn xe nào trên con đường kia.
Hai người bọn họ không hề sốt ruột, cứu mạng người khác là việc lớn, chờ thêm mấy ngày thì có sao đâu.
Ngày hai mươi ba, sau khi ăn trưa xong, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lại tới chỗ con sông nhỏ bên cạnh quốc lộ kia. Lưu Đại Ngân không biết Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn xe cộ vào ngày nào, nhưng mà trong sách biết Triệu Văn Bác xảy ra tai nạn vào lúc chạng vạng, Lưu Đại Ngân sợ mình tới chậm, nên cứ ăn cơm trưa xong là lại qua bên này chờ đợi.
Vân Chi
Lý Tam Thuận buông cần câu cá, Lưu Đại Ngân ở bên cạnh mở ghế gấp ra rồi rót cho ông ấy một cốc nước. Sau khi sắp xếp xong tất cả, bà ấy cũng ngồi xuống xem Lý Tam Thuận câu cá.
Tài xế và hai người vệ sĩ đứng chờ ở cách đó không xa.
Ban đầu Lưu Đại Ngân còn không có thói quen dẫn theo vệ sĩ khi ra ngoài, nhưng mà trước đó không lâu ở tỉnh thành vừa xảy ra một vụ bắt cóc, ngày nào bọn họ cũng tới nơi hẻo lánh này câu cá, con cái trong nhà không yên tâm. Vì trấn an bọn họ Lưu Đại Ngân mới dẫn theo hai người vệ sĩ.
Lý Tam Thuận ngồi câu cá, Lưu Đại Ngân ngồi nghe radio, bầu không khí rất hài hoà.
Ngày nào bọn họ cũng như vậy qua cả buổi chiều, mãi cho đến khi trời tối mịt mới dắt tay nhau về nhà.
Chiều hôm nay không giống những hôm khác, cả buổi chiều Lý Tam Thuận đều không câu được một con cá nào, Lưu Đại Ngân đã nghe xong vài bài hý kịch. Trong khi hai người yên lặng hưởng thụ bầu không khí trong lành, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn truyền đến từ con đường gần đây. Giống như có thứ gì đó va chạm mạnh vào nhau.
Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, rồi mau chóng đứng dậy.