Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 491: Phiên ngoại (9)



Tưởng Bội Bội và La Thương Kỳ đều bị nhà trường đuổi học, xám xịt mà trở về quê nhà.

Sau khi thương lượng đi tới kết quả cuối cùng, cha mẹ bọn họ quyết định cho bọn họ kết hôn. Nhưng mà quá trình thương lượng này không thuận lợi lắm, cha mẹ hai bên đều cảm thấy con mình chịu thiệt thòi, nên ai nấy đều ôm một bụng tức.

Cha mẹ Tưởng Bội Bội cho rằng, chính La Thương Kỳ đã dụ dỗ con gái mình. Cha mẹ La Thương Kỳ lại cho rằng chính Tưởng Bội Bội đã quyến rũ con trai mình. Hai bên đều cảm thấy là lỗi của đối phương, con cái nhà mình ngoan ngoãn như vậy, nếu không phải do đối phương, sao con cái nhà mình lại bị nhà trường đuổi học, còn dính phải thanh danh như vậy.

Về điểm này, đúng là cha mẹ hai bên suy nghĩ rất giống nhau, tóm lại đều là con mình không sai, người sai là đối phương.

Ôm suy nghĩ như vậy, cha mẹ Tưởng Bội Bội không vừa mắt La Thương Kỳ, cha mẹ La Thương Kỳ thì chướng mắt Tưởng Bội Bội.

Đám cưới của hai người cũng trở thành trò cười, không biết vì sao, bạn bè thân thích đều biết chuyện bọn họ bị nhà trường đuổi học, ngay là nguyên nhân bị đuổi cũng đã lan truyền khắp thị trấn không lớn không nhỏ này, ai cũng biết rõ.

Trong niên đại này, thi đỗ đại học là chuyện vô cùng đáng để chúc mừng, nhà ai có con thi đỗ đại học cũng trở thành đối tượng được nhà người khác hâm mộ, không chỉ riêng hàng xóm láng giềng, mà là cả thị trấn nhỏ.

Ở thị trấn này, cha của La Thương Kỳ cũng là nhân vật có tiếng tăm, trước đây khi con trai thi đỗ được vào trường đại học không tệ, có ai là không hâm mộ ông ta đâu, cũng có rất nhiều người khen ngợi ông ta biết cách dạy con.

Bây giờ thì hay rồi, lúc trước mọi người hâm mộ ông ta bao nhiêu thì bây giờ tiếng nghị luận sau lưng sôi nổi bấy nhiêu.

Thi đỗ đại học là chuyện hiếm lạ, bị nhà trường đuổi học càng hiếm lạ hơn, huống chi còn bị đuổi học vì lý do như vậy.

Trong đơn vị có một đồng nghiệp luôn đối đầu với cha La, trước đây khi trước La Thương Kỳ thi đỗ đại học, con trai ông ấy không thi đỗ, cha La luôn cười nhạo, châm chọc ông ấy không ít lần. Bây giờ phong thuỷ luân chuyển, đến lượt ông ấy chèn ép cha La.

“Lão La này, nghe nói con dâu nhà ông sắp sinh rồi à? Chúc mừng ông nhé!” Đồng nghiệp cười khen: “Ai… Con trai ông tốt thật đó, bây giờ đã cho ông lên chức ông nội rồi, không giống thằng nhãi nghịch ngợm nhà tôi, tìm bạn gái cũng không biết tìm, vợ tôi vừa hỏi một câu, đã nghển cổ nói, phải tìm cô gái xuất thân trong sạch, tác phong chính phái. Theo tôi thấy, yêu cầu này cũng không khó, con gái xuất thân trong sạch tác phong chính phái, chẳng phải quơ tay là được một đống à? Sao lại khó tìm như vậy nhỉ?”

Cha La bị chèn ép không nói được câu nào, sắc mặt hầm hầm thu dọn đồ đạc, tan làm về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Về đến nhà, chờ đợi ông ta cũng là một mớ hỗn độn, Tưởng Bội Bội ở trong phòng mình, La Thương Kỳ thì không biết đã chạy đi đâu rồi.

La Thương Kỳ có anh trai, đã cưới vợ sinh con.

Sắc mặt mẹ La cũng khó coi, đang thu dọn đồ đạc trong phòng bếp: “Ông về rồi đấy à, ông mau đi nói con trai út của ông đi để nó quản vợ nó, tôi không quản nổi.”

Cha La ném cặp da xuống, tức giận hỏi: “Lại có chuyện gì thế?”

Vân Chi

“Còn không phải do Tưởng Bội Bội kia, vợ thằng cả đã nấu cơm xong rồi, cô ta còn hỏi sao không nấu canh trứng cho cô ta. Vợ thằng cả không chịu nấu, nói thích ăn thì tự mà làm, thế là cãi nhau om tỏi.”

Cha La xoa giữa chân mày: “Nó thích ăn thì nó tự nấu, sai chị dâu còn ra thể thống gì nữa, bà đừng để ý đến nó. Nó với Thương Kỳ muốn thế nào thì như vậy đi, bớt để ý đến chuyện của hai đứa nó vợ chồng chúng ta đỡ tổn thọ.”

Mẹ La: “Thương Kỳ là con trai chúng ta, mặc kệ sao được?”

Trong phòng, Tưởng Bội Bội cảm thấy rất ấmức. Hôm nay mẹ La không có nhà, chị dâu của La Thương Kỳ nấu cơm, chỉ hấp mỗi màn thầu và nấu chút cháo, không kèm món ăn nào, cô ta cằn nhằn vài câu, chị dâu La Thương Kỳ lập tức mắng lại, cuối cùng cãi nhau. Chị ta không hề để tâm mình đang mang thai…

Càng nghĩ càng thấy ấm ức, Tưởng Bội Bội chạy ra khỏi phòng, quay về nhà mẹ đẻ.

Mẹ Tưởng nghe con gái nói mình phải chịu ấm ức, cơn giận tích cóp bao ngày qua cũng lên tới đỉnh điểm. Bà ta lập tức dẫn con gái mình theo, hùng hổ tới nhà họ La.

Bà ta dẫn Tưởng Bội Bội tới nhà họ La, dạy cho chị dâu La một bài học trước mặt cha mẹ La, chị dâu La không cãi lại câu nào chỉ lẳng lặng nghe bà ta mắng.

Đến khi mẹ Tưởng mắng mệt rồi, chị dâu La mới mỉm cười, nói: “Con người cháu là như vậy đấy, cháu chỉ nấu những món mình muốn ăn thôi. Con gái bác muốn ăn gì thì bảo cô ta tự nấu đi. Bác đừng nói cô ta đang mang thai, cháu nên nhường nhịn. Cô ta có mang thai con của cháu đâu, liên quan gì đến cháu, dựa vào đâu cháu phải hầu hạ cô ta? Cô ta muốn ăn gì thì bảo chồng cô ta nấu cho cô ta ăn đi, hay là cô ta đang mang “Long thai”, cần tất cả mọi người trên đời này phải vây quanh cô ta?”

Mẹ Tưởng không ngờ chị dâu La lại nói như vậy, dù sao bà ta cũng là người lớn, sao chị dâu La lại dám ăn nói như vậy nhỉ? Bà ta tức giận chỉ tay vào mặt chị dâu La, nhưng lại không thể thốt ra câu nào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com