Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 492: Phiên ngoại (10)



Chị dâu La lại nói tiếp: “Bác gái, bác cũng từng đánh nhau với thím của Bội Bội, đến bây giờ vẫn nói cả đời sẽ không qua lại với nhau mà, sao bây giờ đến lượt con gái bác cãi nhau với chị em dâu, bác lại muốn chị em dâu nhà khác phải hầu hạ con gái bác thế? Bác như vậy cũng quá vô lý rồi!”

Nói xong, chị dâu La ra ngoài đi làm luôn, không nhìn thấy vẻ mặt biến hình vì tức giận của mẹ Tưởng.

Chị ấy đã không chịu nổi Tưởng Bội Bội từ lâu rồi, suốt ngày mặt mày nhăn nhó như quả phụ, giống như suốt ngày bị bắt nạt vậy.

Nấu mặn cũng chê, nấu cay cũng chê, mua trái cây gì đó thì ăn hết phần của cháu mình, hừ, trái cây là của chị ấy mua về đấy, Tưởng Bội Bội làm như mình mua về không bằng.

Mẹ La cũng vô cùng bất mãn, sắc mặt không vui, nói: “Bà thông gia, tuy con gái bà ang mang thai, nhưng tay vẫn dùng được mà. Nó không biết tự nấu ăn sao? Hơn nữa, bà dùng thân phận gì để chạy tới nhà tôi dạy dỗ con dâu tôi? Lúc còn trẻ, chính bà cũng từng đánh nhau với chị em dâu không ít lần, sao tới lượt con gái bà, chị em dâu của nó lại phải nhường nó? Bà ra ngoài hỏi thăm thử xem, có con dâu nhà ai khi mang thai không phải nấu cơm rửa bát không? Hay để tôi gọi con dâu bà tới hỏi, khi con bé mang thai nó có phải nấu cơm không? Bà nghĩ, chỉ mình con gái bà là quý giá hả?”

Vì quá tức giận, mẹ Tưởng không kịp lựa lời: “Nếu không phải do con trai bà, hiện tại Bội Bội vẫn đang là sinh viên đấy, sao phải chịu khổ như thế này.”

Mẹ La còn kích động hơn bà ta: “Nếu không phải do con gái bà, hiện tại con trai tôi đã học nghiên cứu sinh rồi, con gái bà cũng tốt đẹp gì đâu, còn ăn trộm đồ của bạn học.”

Hai người càng nói càng kích động, sau đó còn xông vào đánh nhau.

Tưởng Bội Bội đang mang thai, không dám can ngăn, chỉ biết đứng bên cạnh kêu gào: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”

Vân Chi

Cha La vẫn đang ở nhà, nhưng mà lúc mẹ Tưởng dẫn Tưởng Bội Bội tới, ông ta đã về phòng rồi, bởi ông ta cũng không muốn nhìn thấy mặt mẹ Tưởng.

Nghe thấy tiếng la hét bên ngoài, cha La mới ra khỏi phòng, tách mẹ La và mẹ Tưởng ra.

Sau khi tách ra, hai người phụ nữ vẫn mắng đối phương một lúc lâu, cuối cùng mẹ Tưởng tức giận kéo Tưởng Bội Bội về nhà.

Hiện tại, La Thương Kỳ đang bận tìm việc bên ngoài, anh ta bị đuổi học, Tưởng Bội Bội lại sắp sinh, nói thế nào cũng phải tìm việc làm, kiếm tiền lo cho gia đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vốn dĩ anh ta có bằng cấp ba, cộng thêm mạng lưới quan hệ của cha La, xin việc không phải chuyện khó. Nhưng mà do thanh danh không tốt, nên đa số nhà máy và công ty đều không muốn nhận anh ta.

Về đến nhà nghe mẹ mình kể lại chuyện xảy ra hôm nay, La Thương Kỳ mắng một câu thô tục, nhưng không hề nhắc đến việc đi đón Tưởng Bội Bội về nhà.

Cách ngày, La Thương Kỳ mới đi đón Tưởng Bội Bội, tất nhiên thái độ của mẹ Tưởng không tốt đẹp gì rồi, nhưng La Thương Kỳ cũng không phải người hiền lành: “Bội Bội mang thai thì liên quan gì vói chị dâu con, cô ấy muốn ăn gì, sai con nấu còn được, sao lại sai chị dâu chứ? Hay là nhà mình có quy củ chị dâu phải hầu hạ em dâu? Còn chuyện mẹ con đánh mẹ, cũng là tự vệ mà thôi, chẳng lẽ mẹ con phải đứng yên đấy cho mẹ đánh?”

Cuối cùng Tưởng Bội Bội vẫn theo La Thương Kỳ về nhà, nhưng mà sau chuyện hôm nay, trong lòng hai người đều khó chịu, khó chịu như vậy không phải ít, thêm một chuyện nữa cũng chẳng sao.

Bắt đầu từ hôm đó, cứ mua thứ gì ngon về là chị dâu La lại cất vào phòng mình, chỉ để lại cho cha mẹ La một phần, không bao giờ để ở khu vực chung trong nhà nữa.

Cuối cùng La Thương Kỳ cũng tìm được việc, Tưởng Bội Bội cũng sinh một thằng nhóc béo, áp lực công việc, áp lực con cái khiến người thường xuyên cãi nhau.

Cha mẹ La làm như không nhìn thấy, cho hai anh em La Thương Kỳ ra ở riêng, để bọn họ tự lo cho gia đình mình.

Gánh nặng cuộc sống đè nặng trên vai, số lần cãi nhau của La Thương Kỳ và Tưởng Bội Bội càng ngày càng nhiều, khi cãi nhau bọn họ không động tay động chân mà chiến tranh lạnh.

Khi chiến tranh lạnh, bọn họ coi đối phương như không khí, chẳng những không nói chuyện với nhau, ngay cả ánh mắt cũng lười nhìn đối phương.

Trong lòng La Thương Kỳ oán hận Tưởng Bội Bội, cho rằng đều là lỗi của đối phương, mới khiến mình không thể tốt nghiệp đại học. Vốn dĩ anh ta đã được cử đi học nghiên cứu sinh rồi, vốn dĩ anh ta có tương lai rất sáng lạn… Nhưng đều bị Tưởng Bội Bội phá hoại rồi.

Trong lòng Tưởng Bội Bội cũng oán hận La Thương Kỳ, cho rằng đều là lỗi của đối phương, do đối phương quyến rũ mình, nếu không một nữ sinh như cô ta sao lại lưu lạc đến bước đường này.

Chỉ sau vài năm sống chung, tình cảm giữa hai người đã bị mài mòn sạch sẽ, chỉ còn lại oán hận, ngày nào cũng cãi nhau vì việc nhỏ trong nhà.

La Thương Kỳ cũng từng thử làm ăn buôn bán rồi, nhưng mà anh ta nói như rồng leo, làm như mèo mửa, trong lòng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo của người đọc sách, không chỉ không kiếm được xu nào, còn lỗ hết tiền vốn, ôm một đống nợ bên ngoài.

Đã không còn tình cảm, mỗi lần cãi nhau hai người đều nói đến chuyện ly hôn, nhưng bọn họ không có tiền, ly hôn rồi cũng không tìm được người tốt hơn, nên đành tạm chấp nhận.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com