Sau khi xuất viện, Tạ Lâm lập tức mua vé máy bay, bay sang nước F.
Ở nước F, anh ta phải tốn rất nhiều công sức mới gặp được Từ Mạn Mạn.
Từ Mạn Mạn rất tiều tụy, nhìn thấy Tạ Lâm giống như nhìn thấy cứu tinh, nếu không vướng tấm cửa kính, có lẽ cô ta đã nhào vào lòng Tạ Lâm từ lâu rồi.
Mặt cô ta dán sát vào tấm kính, nhìn qua rất buồn cười. Cô ta không cầu xin Tạ Lâm cứu mình, bởi vì Tạ Lâm chỉ là một người bình thường, không có năng lực vớt Từ Mạn Mạn ra khỏi nhà tù.
“Anh Tạ Lâm, cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Bảo giúp em.”
Mặt Tạ Lâm vô cảm, tay cầm điện thoại: “Tôi muốn hỏi cô một câu, Từ Mạn Mạn, em gái tôi bị ai đẩy xuống hố đất?”
Tạ Lâm có một cô em gái, năm bốn tuổi bị ngã xuống hố đất, trong hố có một cục đá rất sắc bén, đầu cô bé đập vào nó, cộng thêm bị phát hiện muộn nên không cứu lại được.
Người nhà họ Tạ vẫn luôn cho rằng chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cho rằng do người lớn sơ sẩy mới dẫn đến bi kịch, chưa ai từng nghĩ đến khả năng do người khác cố ý đẩy cô bé.
Tạ Lâm mất em gái, đã coi Từ Mạn Mạn bị chú thím bắt nạt trở thành em gái mình, chăm sóc cô ta hết mình.
Nghe thấy câu hỏi này, vẻ mặt của Từ Mạn Mạn lập tức thay đổi. Cô ta kinh hoảng, thất thố, miệng há ra lại không nói được câu nào.
Nhìn biểu cảm này còn gì là Tạ Lâm không rõ nữa, hoá ra những thứ anh ta đọc được trong cuốn tiểu thuyết ở thế giới khác kia đều là sự thật.
Vì ghen ghét em gái mình có cha mẹ, anh trai thương yêu, Từ Mạn Mạn đã đẩy cô bé xuống hố đất, không ngờ lại hại c.h.ế.t một mạng người.
“Từ Mạn Mạn, con của cô, tôi đã đưa về nhà họ Triệu rồi. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ để ý đến chuyện của cô nữa, cô cứ sống nốt ngày tháng còn lại của mình trong tù đi.”
Từ Mạn Mạn la hét với Tạ Lâm, Tạ Lâm lại không hề quay đầu lại.
…
Từ Tiểu Bảo đã sửa lại tên thành Triệu Tiểu Bảo. Ban đầu khi biết mình có một đứa cháu trai cha mẹ Triệu thật sự rất vui mừng, đến lúc nghe nói mẹ của thằng bé là Từ Mạn Mạn, tình cảm dành cho Từ Tiểu Bảo lại trở nên phức tạp.
Nhà bọn họ làm về thời trang, mẹ của cháu trai mình lại mang thanh danh sao chép, ăn trộm. Nếu bị người khác biết, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự công ty bọn họ.
Nhưng mà trẻ con là vô tội, bọn họ sẽ không trút bất mãn về Từ Mạn Mạn lên người đứa trẻ. Nhưng mà cũng sẽ không bồi dưỡng cậu ta như những gì trong sách viết.
Nếu như Triệu Tiểu Bảo không tự tìm đường chết, thành thật làm cháu đích tôn của nhà họ Triệu, thì đời này cậu ta có thể tiếp tục sống bình an. Nhưng đứa trẻ như Triệu Tiểu Bảo, sao có thể không tìm đường chết?
Đúng là nhà họ Triệu đối xử với cậu ta không tệ, nhưng Triệu Tiểu Bảo còn nhỏ, bọn họ sẽ không cho cậu ta tiền tiêu vặt. Dù là tài sản trên danh nghĩa của cậu ta, cũng là các quỹ mà nhà họ Triệu chuẩn bị trước, tạm thời Triệu Tiểu Bảo không thể chạm vào.
Bởi vậy, Triệu Tiểu Bảo lại quay về nghề cũ, tiếp tục làm hacker kiếm tiền trên mạng.
Nhưng hay đi bên bờ sông, nào có chuyện không ướt giày. Trở lại nhà họ Triệu chưa đến một năm, Triệu Tiểu Bảo đã gặp rắc rối.
Nhà họ Triệu cũng là gia đình giàu có ở tỉnh thành, nhà tổ của bọn họ nằm trên một ngọn núi ở vùng ngoại ô của tỉnh, được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Hôm nay có vài chiếc xe tới nhà họ Triệu, bọn họ không quan tâm tấm biển báo dưới núi mà đi thẳng lên trên, dừng xe lại trước cửa nhà họ Triệu.
Vài người đàn ông cao lớn xuống xe, đưa ra một tờ giấy với bảo vệ đứng canh cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đây là lần đầu tiên bảo vệ gặp phải tình huống này, anh ta không biết nên giải quyết thế nào, đành phải nói: “Mời các vị chờ một lát, tôi đi xin chỉ thị.”
Vân Chi
“Xin lỗi, chúng tôi đang tra án, anh không có quyền ngăn cản chúng tôi.”
Nói xong câu đó, một đám người lập tức xông vào nhà họ Triệu.
Đám vệ sĩ cũng không phải người hiền lành gì, cho rằng đám người này là kẻ cướp, cũng xông lên định đánh trả. Đúng lúc đó, một tờ giấy chứng nhận đưa ra trước mặt bọn họ: “Chúng tôi là người của bộ quốc phòng tỉnh B, hiện tại đang giải quyết một vụ án, mong các vị phối hợp.”
Cha mẹ Triệu ngồi trong phòng khách, tiếp nhận thẩm vấn từ người của Bộ Quốc Phòng. Triệu Tiểu Bảo th bị vài người trông giữ nghiêm mật, máy tính của cậu ta cũng bị thu giữ làm vật chứng.
“Các anh có nhầm không vậy? Cháu trai tôi mới năm tuổi, sao có thể là hacker? Chắc chắn các anh nhầm rồi.”
Bà Triệu không hề tin, Triệu Tiểu Bảo là một hacker, còn là hacker nổi tiếng quốc tế.
“Hôm nay chúng tôi đã tới đây, tất nhiên là đã nắm giữ chứng cứ vô cùng xác thực rồi. Triệu Tiểu Bảo bị nghi ngờ có liên quan đến vụ án tiết lộ bí mật quốc gia, hôm nay chúng tôi sẽ mang cậu ta đi. Đồng thời, tất cả mọi người có mặt ở đây hôm này đều phải ký tn vào hiệp nghị bảo mật, nếu tiết lộ tin tức ra ngoài sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
Nhận được điện thoại của cha mình, Triệu Hữu Tài lập tức chạy về nhà, nhưng mà khi anh ta về đến nhà, Triệu Tiểu Bảo đã bị bắt đi rồi.
Mẹ Triệu đang ngồi lau nước mắt, cha Triệu thì bình tĩnh nói: “Hữu Tài, chuyện Tiểu Bảo cứ như vậy đi.”
Mẹ Triệu mở to mắt, cha Triệu thở dài, nói: “Chúng ta còn làm được gì chứ? Nếu Tiểu Bảo chọc phải chuyện khác, chúng ta còn chạy vạy giúp nó được. Còn chuyện này là chuyện liên quan đến cơ mật quốc gia, do người của bộ quốc phòng giải quyết, bà nghĩ nhà chúng ta có đủ năng lực để cứu nó ra khỏi nơi đó sao? Huống chi, nó chỉ là một đứa bé năm tuổi, sao có thể trở thành hacker nhỉ?”
Câu cuối cùng mới là trọng điểm, một đứa trẻ mới năm tuổi, dù thông minh thế nào cũng không thể có được bản lĩnh như vậy, ai biết linh hồn bên trong cơ thể nho nhỏ kia là thứ gì?
Triệu Hữu Tài nói: “Cha, mẹ, dù sao nó cũng là con trai con, con không thể bung tay mặc kệ. Cứ làm hết sức mình đi, kết quả thế nào thì nghe theo số trời.”
Triệu Hữu Tài làm hết sức mình nhưng vẫn không cứu được Triệu Tiểu Bảo.
Sau khi Từ Mạn Mạn ra tù về nước, chuyện đầu tiên cô ta làm chính là đến nhà họ Triệu đòi con.
Cha mẹ Triệu và Triệu Hữu Tài ra gặp Từ Mạn Mạn, nói cho cô ta biết chuyện Triệu Tiểu Bảo gặp phải.
Từ Mạn Mạn không chịu tin, hô lớn: “Chắc chắn là các người đã giấu Tiểu Bảo đi, không cho tôi gặp thằng bé rồi. Tôi cầu xin các người, cho tôi gặp thằng bé đi mà, tôi sẽ không cướp thằng bé đi đâu… Hu hu hu…”
Cha Triệu lạnh lùng nói: “Tiểu Bảo có bản lĩnh hacker lợi hại như vậy, chắc cô cũng biết nhỉ? Người trộm bản thảo thiết kế trong cuộc thi kia giúp cô chính là Triệu Tiểu Bảo đúng không?”
Từ Mạn Mạn trợn trừng mắt, quên cả khóc.
Triệu Hữu Tài: “Nếu cô muốn gặp Tiểu Bảo, tôi sẽ xin thăm thằng bé, đến lúc đó chúng ta đi cùng nhau, cô sẽ biết chúng tôi có đang nói dối hay không.”
…
Sau đó cuối cùng Từ Mạn Mạn cũng gặp được con trai mình, chỉ là thời gian gặp mặt chỉ có mười phút, còn cách tấm kính rất dày.
Từ Mạn Mạn không thể tiếp tục làm nghề thiết kế, cô ta lại không có bằng cấp nào khác, đành phải đi làm công việc chân tay.
Sau khi biết tin Từ Mạn Mạn đã về nước, Tạ Lâm cũng không đi tìm cô ta để báo thù, chỉ tiết lộ địa chỉ của Từ Mạn Mạn cho chú thím cô ta biết.
Chú thím của Từ Mạn Mạn không phải người tốt đẹp gì, lâu lâu lại tới đòi tiền cô ta. Từ Mạn Mạn đành phải thay đổi công việc và chỗ ở liên tục, nhưng cuối cùng đều bị chú thím cô ta tìm được, phải tiếp tục sống cuộc sống khốn cùng thất vọng.