Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 493: Phiên ngoại (11)



Doãn Đinh và Lý Khai Lâm nhập ngũ cùng một đợt, bọn họ gặp mặt nhau trong lần tuyển chọn bộ đội đặc chủng.

Vì là đồng hương, nên quan hệ giữa hai người thân thiết hơn với người khác vài phần. Sau đó bọn họ đều thông qua cuộc tuyển chọn, được phân tới cùng một tiểu đội.

Bọn họ cùng nhau trải qua mưa b.o.m bão đạn, cùng nhau vào sinh ra tử, chấp hành các loại nhiệm vụ bí mật.

Vân Chi

Trong một lần chấp hành nhiệm vụ đuổi bắt, Doãn Đinh chắn một viên đạn giúp Lý Khai Lâm. May mà vị trí trúng đạn không nguy hiểm, b.ắ.n trúng cánh tay cậu ta.

Đồng đội khác tiếp tục chiến đấu với tội phạm, Lý Khai Lâm thì băng bó cho Doãn Đinh.

Đột nhiên, Doãn Đinh giữ c.h.ặ.t t.a.y Lý Khai Lâm đang băng bó cho mình, hỏi: “Khai Lâm, nếu tôi từng làm ra chuyện có lỗi với cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Lý Khai Lâm kéo tay cậu ta ra, hỏi: “Cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi chứ?”

Đời trước tôi đã g.i.ế.c em gái cậu… Câu nói này Doãn Đinh không nói nên lời.

“Nếu như đời trước tôi từng làm ra chuyện có lỗi với cậu, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?”

Lý Khai Lâm quấn chặt băng vải giúp cậu ta, nói: “Được rồi, khi về lại làm phẫu thuật gắp viên đạn ra.”

“Khai Lâm, cậu sẽ tha thứ cho tôi chứ?” Doãn Đinh vẫn bám riết không tha, giống như bắt buộc phải nhận được câu trả lời từ Lý Khai Lâm mới bằng lòng bỏ qua.

Lý Khai Lâm đỡ cậu ta sang bên cạnh, nói: “Tôi tha thứ cho cậu.”

Mấy năm qua, Doãn Đinh đã lập được không ít công tích lớn nhỏ, theo lời đoàn trưởng nói, bọn họ đều là anh hùng bảo vệ bình yên cho đất nước.

Nhưng mà những tấm huân chương đó không thể khiến Doãn Đinh an lòng, cậu ta luôn nằm mơ, mơ thấy cô bé mặc váy kia nằm trong vũng máu, ánh mắt nhìn chằm chằm lên án hành vi phạm tội của cậu ta.

Cha cậu ta đã qua đời, cậu ta đã không còn bất kỳ vướng bận nào trên thế giới này rồi, thật ra trong lòng cậu ta vẫn luôn hy vọng mình có thể c.h.ế.t trong nhiệm vụ, như vậy mới rửa sạch được tội nghiệt trên người mình.

Khi Lý Khai Lâm kể chuyện gia đình mình cho cậu ta nghe, có đôi khi cũng nhắc đến em gái. Mỗi lần như vậy, Doãn Đinh đều cảm thấy khó chịu, nếu như cậu ta không làm ra chuyện sai lầm như vậy, cô bé kia sẽ lớn lên trong bình an, sẽ trở thành một cô gái đa tài đa nghệ nhỉ?

“Nếu như đời trước tôi hại c.h.ế.t người thân của cậu, cậu còn tha thứ cho tôi chứ?”

“Hả? Hại c.h.ế.t người thân của tôi? Vậy cậu đã bị trừng phạt chưa?” Lý Khai Lâm cho rằng, vì Doãn Đinh quá đau nên xuất hiện ảo giác, mới nói ra câu như vậy.

“Bị trừng phạt rồi.”

“Vậy chẳng phải xong rồi sao? Đời trước cậu đã bị trừng phạt rồi, đã trả giá vì chuyện cậu làm sai rồi, coi như đã kết thúc. Hơn nữa, đời này thì liên quan gì với đời trước?”

Đột nhiên Doãn Đinh rơi lệ đầy mặt.

Trong rừng rậm vẫn vang tiếng súng, cơn ác mộng vẫn luôn vây quanh Doãn Đinh đã rời khỏi cậu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cậu ta đã được cứu rỗi.

Thấy nước mắt trên mặt Doãn Đinh, Lý Khai Lâm hoảng sợ vội vàng hỏi: “Có phải rất đau không? Cậu cố nhịn chút, đợi quay về nơi đóng quân sẽ ổn thôi.”

Trận chiến đã kết thúc, tất cả tội phạm đều bị bắt lại rồi.

Lý Khai Lâm đỡ Doãn Đinh đi về phía mặt trời mọc, nơi đó có các chiến hữu đang chờ đợi bọn họ.



Sau khi Tề Giai Nhạc bị bắt đi, đã nhiều năm người nhà họ Tề không gặp lại anh ta.

Bọn họ từng đến đồn công an hỏi thăm rồi, đợi rất lâu mới trông thấy một đồng chí cảnh sát mặt thường phục đến. Người cảnh sát kia nói với bọn họ, vì một vài nguyên nhân đặc biệt, Tề Giai Nhạc đang bị cách ly, tạm thời người nhà họ Tề không thể gặp anh ta.

Bị cách ly vì nguyên nhân đặc biệt? Cha mẹ Tề lập tức hiểu rõ ý của cảnh sát. Là vì Tiểu Nhạc có năng lực đặc biệt, nên đã bị quốc gia quản lý.

Mẹ Tề cẩn thận hỏi: “Con trai tôi có khoẻ không?”

Sắc mặt bà ấy vừa thấp thỏm vừa bất an. Vị cảnh sát kia nói: “Đợi thêm vài năm nữa là anh chị sẽ được gặp lại Tề Giai Nhạc thôi.”

Ý của anh ta là, Tề Giai Nhạc sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này Lý Quân Nhạc đang bị giam giữ trong một khu nhà tù rất bí mật, làm gì cũng bị giám thị.

Ngoài trả lời kiến thức anh ta biết trước trong tương lai ra, anh ta còn phải tiếp nhận kiểm tra thân thể toàn diện

Căn bệnh hiểm nghèo lẽ ra phải c.h.ế.t lại khỏi hẳn, có thể nói là kỳ tích trong lĩnh vực y học.

Lý Quân Nhạc tiếp nhận kiểm tra từ trong ra ngoài, kết quả kiểm tra thể hiện, cơ thể anh ta hoàn toàn giống người khoẻ mạnh bình thường. Các cơ quan trong cơ thể cũng không có điểm nào đặc biệt.

Dần dần, quốc gia không để ý nhiều đến Lý Quân Nhạc nữa, nhưng vẫn không thả tự do cho anh ta.

Năm năm sau, Lý Quân Nhạc được đặc công bảo vệ dẫn về gặp mặt người nhà họ Tề

Hai bên đều rất khách sáo, không giống người thân lâu ngày mới gặp mặt, ngược lại giống người xa lạ mới gặp mặt lần đầu.

Mẹ Tề mấp máy môi vài lần, muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng đều nuốt vào trong.

Đáp án cho câu hỏi bà ấy muốn hỏi đã rất rõ ràng rồi, Tề Giai Nhạc này không phải con trai Tiểu Nhạc của bà ấy.

Cuộc gặp mặt kết thúc rất nhanh, sau đó người nhà họ Tề không còn gặp lại Tề Giai Nhạc thêm lần nào nữa.

Lý Quân Nhạc sống trong sự giám thị của quốc gia cả đời, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của anh ta khi vừa xuyên tới, có thể nói là người xuyên không lăn lộn thảm nhất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com