05.
Táo Nhi là kẻ hầu mới đến Tả công quán, bình thường chuyên lo chuyện bếp núc, chuẩn bị đồ ăn. Khi mới vào làm, cậu ta được quản gia dặn dò: ông chủ họ Tả có em người yêu, dung mạo đẹp đến mức như tiên giáng trần, nhưng lại hay giận dỗi, xung khắc với gia chủ. Nếu nghe thấy động tĩnh thì đừng lên lầu, càng không được lén nhìn dung nhan của vị ấy, nếu bị phát hiện sẽ lập tức bị móc mắt đuổi khỏi công quán.
Táo Nhi vốn là người biết điều, tự hiểu bổn phận của mình chỉ quanh quẩn trong bếp. Bình thường cậu ta cũng chẳng dám bước chân lên đại sảnh. Ngoài việc nấu cơm, Táo Nhi thật sự không còn việc khác để làm, thế nên ở góc hậu viện, cậu ta lặng lẽ trồng một chậu hoa, mỗi ngày đều ôm ra phơi nắng giết thời gian.
Hôm đó, Táo Nhi nghe thấy trên lầu hai của công quán vọng xuống tiếng động lạ. Vừa quay đầu, cậu ta bàng hoàng nhìn thấy Tả đại soái đang giữ chặt chàng trai mặc áo xộc xệch, đè lên lan can ban công, mạnh bạo chiếm đoạt.
Toàn thân chàng run rẩy, th.ở d.ốc dữ dội, gần như không còn sức lực để phản kháng, chỉ có thể dựa hẳn lên lan can, cổ ngửa ra, thoạt như sắp ngất lịm.
Táo Nhi trợn tròn mắt, ngây người nhìn đôi môi hồng hào cùng hàm răng trắng của chàng trai, bị vẻ đẹp trong tuyệt vọng ấy làm kinh động đến sững sờ, nhất thời quên cả trốn.
Mãi đến khi phát hiện Tả đại soái lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía mình, Táo Nhi mới hồn vía lên mây, sắc mặt tái mét, hoảng hốt bỏ chạy. Trong lúc cuống cuồng, ngay cả chậu hoa đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất, vỡ tan, chẳng còn tâm trí nào quan tâm.
.
06.
Táo Nhi bỗng dưng sinh lòng hiếu kỳ với em người yêu mà Tả đại soái luôn nhốt trên lầu. Trong lòng cồn cào muốn biết người đó rốt cuộc là ai, vì sao bị Tả gia giữ kín như vậy? Đã ở đây bao lâu rồi?
Sau này, khi thân thiết hơn với quản gia, Táo Nhi đánh bạo hỏi thăm. Quản gia hạ giọng kể: “Ba năm trước, đại soái đưa về từ Thượng Hải. Bảo chúng ta cứ gọi người ấy là ‘thái thái.’ Lúc ấy người đời đồn nhảm loạn cả lên, sau một thời gian mới lắng xuống.”
“Chẳng ai biết tên thật người ấy, chỉ nghe nói cũng họ Tả. Đại soái thường gọi người ấy là ‘con đĩ,’ chắc hẳn từng cướp về từ tay kẻ khác.”
“Cụ thể thế nào thì chẳng rõ, chỉ biết đại soái khi ở trên giường thì rất dữ, miệng không ngừng sỉ nhục. Nhưng trên thực tế, nếu ai dám nói nửa câu bất kính về em người yêu của ngài… thì hôm sau chẳng thấy tăm hơi đâu nữa! Con nhớ cho kỹ mà giữ mồm giữ miệng.”
Táo Nhi nghe xong sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhưng rồi vẫn không kìm được lòng, càng lúc càng tò mò về người có vẻ đẹp “đến chết cũng xinh đẹp tuyệt trần” kia.
Buổi chiều nọ, khi Tả đại soái không có ở trong phủ, Táo Nhi lén đứng dưới hậu viện, ngửa cổ chăm chú nhìn lên lầu hai, cuối cùng thật sự trông thấy người đó.
Chàng trai ấy mang khí chất lạnh lẽo, yếu ớt, giữa mùa hè nóng nực vẫn ăn mặc kín đáo. Song trên làn da lộ ra vẫn chẳng có chỗ nào lành lặn, đầy dấu vết cũ mới chồng lên nhau.
“Chào… chào anh.” Táo Nhi đỏ mặt, gương mặt rám nắng ngẩng lên, nhìn vị “thần tiên” ấy.
Bị một kẻ thấp hèn đường đột chào hỏi, “thần tiên” cúi đầu xuống, khẽ mỉm cười, dịu giọng đáp: “Chào em.”
.
07.
Hôm nay Tả Lệ đi hiệu buôn Tây lấy tiền, chuẩn bị đầu tư mở một trung tâm thương mại lớn. Đến tối, bàn chuyện làm ăn xong, cũng khó tránh khỏi bị kéo tới chốn phong nguyệt giải khuây.
Tả Lệ ôm ngang eo một người đàn bà đứng tuổi, ngực nở, nhưng vẻ mặt vẫn hờ hững, chẳng mấy hứng thú. Người đàn bà ấy biết trong phủ Tả Lệ đã có người yêu, nên cũng không dám quá thân mật, ngồi yên bên cạnh.
Bạn làm ăn của Tả Lệ đêm nay là Vương tiên sinh – gã trung niên bụng phệ, nói chuyện lúc nào cũng mang vẻ tự cho mình là bề trên. Thấy Tả Lệ ngồi đó với mặt mày lạnh tanh, Vương tiên sinh bật cười, châm thuốc rồi bảo: “Ông chủ Tả, ngồi cùng Vương mỗ mà còn thất thần thế kia, hay trong lòng còn vướng bận chuyện gì?”
Tả Lệ ngồi vắt chân, đốt điếu xì gà, khẽ lắc đầu, chẳng nói thêm gì. Chuyện trong nhà, hắn không muốn để người ngoài biết.
Đến khi tiễn Vương tiên sinh rời đi, Tả Lệ mới rủ Mạnh Tam – người bạn cũ từng cùng trong quân đội – sang phòng khiêu vũ uống rượu.
Mạnh Tam nằm trong số ít người biết chuyện của Tả Lệ. Thấy mặt hắn vẫn lạnh tanh, như thể ai cũng thiếu hắn mấy trăm đồng đô la, Mạnh Tam bật cười châm chọc: “Đ*t mẹ, đến giờ mày còn chưa thuần phục được người yêu?”
Tả Lệ nhíu mày, đáp cộc lốc: “Sức khỏe em ấy không tốt…”
“Ai cha, Tả đại soái của chúng ta cũng biết thương người khác nữa sao?” Mạnh Tam cười khẩy, giọng xéo xắt: “Ba năm trước, mày đốt nhà anh ta, lôi đi ép cưới, khi đó có thấy khổ đâu? Tao nghe kể, lúc đó nhìn anh ta tàn tạ đến tội… hận không thể phản kháng để đoạt lại nhà, rồi tiếp tục được người khác cung phụng tử tế.”
Tả Lệ xoa huyệt Thái Dương, trầm giọng: “Mày không hiểu…”
“Tao không hiểu cái mẹ gì?” Mạnh Tam nói, mắt lấp lánh như nhìn thấu tim gan hắn. “Chẳng phải mày vẫn hận năm xưa anh ta nuôi mày, nhưng vì mày hôn anh ta rồi bị đánh vứt khỏi nhà? Thế rồi giờ mày sống sót quay lại, anh ta thì mềm yếu chịu thua, coi như tạm ổn. Nhưng giờ bên này sắp có chiến sự, mày không sợ người đẹp như anh ta bỏ trốn rồi bị đám ô trọc ngoài kia nhặt mất à?”
Tả Lệ cảm thấy Mạnh Tam thật đáng ghét, nhưng lười cãi, bởi Mạnh Tam nói chẳng sai.
Suốt mấy năm nay, hắn vừa hành hạ anh, nhục nhã anh, vừa khao khát được ở gần anh. Rõ ràng trong lòng chỉ muốn thốt lên: “Ta đã khổ sở thế nào, nhớ nhung thế nào…” — nhưng mở miệng ra toàn lời sỉ nhục cay độc.
Hắn sợ nếu nói thật lòng, sẽ nhận lại ánh mắt ghét bỏ ấy, sợ bản thân lần nữa thất bại, bị vứt bỏ thảm hại.
Nghĩ tới đây, Tả Lệ càng thấy mối quan hệ rối rắm giữa mình và cha nuôi chẳng sao nói rõ. Hắn dứt khoát ngửa cổ uống cạn ly rượu, gọi đàn em rồi cùng nhau trở về công quán.
.
08.
Khi Tả Lệ trở về nhà, hắn phát hiện cha nuôi đã bỏ trốn với đầu bếp. Trong cơn thịnh nộ, hắn ra lệnh cho đàn em tỏa ra tìm kiếm, cuối cùng chặn được đôi gian tình ở bến tàu.
Tả Lệ lạnh lùng vung tay, chém chết tên đầu bếp tại chỗ. Sau đó, hắn tát cha nuôi một phát như trời giáng, mạnh đến mức người nọ hộc máu, ngã xuống ngất xỉu. Nhưng ngay sau đó, Tả Lệ ra lệnh bế người vào bệnh viện cứu chữa.
Hắn cũng chẳng rõ bản thân sao có thể xuống tay nặng thế. Nhưng hắn không tài nào kiềm chế. Hắn hận đến mức muốn giết kẻ mà cả đời hắn không thể chiếm lấy, kẻ mỗi ngày khiến hắn đau đớn, dằn vặt.
Ấy vậy mà khi nghe bác sĩ nói người nọ bị chấn động não, e rằng cả đời chẳng tỉnh được nữa, Tả Lệ lại khẽ cười.
— Cũng được. Dù em có phải nằm mãi trên giường, ông cũng sẽ nuôi em cả đời, chiếm hữu em cả đời.
Tả Lệ vốn là kẻ thực sự bước ra từ gươm đao máu lửa, đã làm chuyện gì thì không bao giờ hối hận. Trong mắt hắn, cha nuôi nằm yên tĩnh trên giường cũng tốt, ngoan ngoãn, sẽ không mắng hắn, sẽ không đánh hắn, sẽ không trợn mắt khinh bỉ th.ân d.ưới của hắn, rồi nôn khan bảo “ghê tởm”…
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để sống bên một kẻ gần như đã chết suốt phần đời còn lại.
Nhưng không ngờ, một tháng sau, người nọ tỉnh lại. Không thể nói chuyện, chỉ biết thút thít khóc, đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch, trong suốt long lanh, hoàn toàn không còn tia chán ghét hay hận thù dành cho Tả Lệ.
Tả Lệ sững người, lập tức cho bác sĩ kiểm tra. Kết quả, trí lực người nọ đã thoái lui, giờ như một đứa trẻ, ngoài ra còn mắc chứng chướng ngại tâm lý, dây thanh vẫn bình thường nhưng chẳng thể cất thành lời.
Tả Lệ đưa tay vu.ốt ve mái tóc mềm mại của người kia, khẽ cúi đầu, dè dặt hôn lên đôi môi ấy.
Người nọ không né tránh, không phản kháng, cũng không chủ động đáp lại — như cảm thấy đây là trò vui, cũng vươn đầu hôn khẽ lên môi Tả Lệ, nhân tiện dụi cả nước mắt lẫn nước mũi lên người hắn.
Tả Lệ chẳng buồn để ý, cúi đầu nhìn chàng trai, nơi đáy mắt hiện lên tia u ám khó dò…