09.
Tên đầy đủ của Mạnh Tam là Mạnh Trường Thanh, con trai thứ ba của Mạnh gia. Tổ tiên nhà Mạnh từng làm quan, sau này chuyển sang buôn muối, nói chung gia thế vô cùng phú quý. Ở đất Thiên Tân, đừng nói thủ lĩnh quân phiệt, ngay cả người trong Tô Giới cũng phải nể Mạnh gia đôi phần.
Mấy ngày gần đây, Mạnh Tam nghe tin Tả Lệ vì chuyện người yêu bỏ trốn theo đầu bếp mà đánh người ta đến mức chấn động não, suýt chết. Vừa hay tin, Mạnh Tam giật mình kinh hãi.
Nghĩ đi nghĩ lại, gã quyết định chuẩn bị ít quà bánh, đích thân đến bệnh viện xem tình hình. Dù sao gã cũng là bạn cũ của Tả Lệ, không thể cứ để mặc Tả Lệ lỡ tay đánh chết người.
Thực ra, Mạnh Tam cũng chẳng phải thương xót gì chàng trai nọ. Gã lo nếu Tả Lệ thật sự gi.ết ch.ết anh ta, e rằng chính Tả Lệ cũng sống không nổi, sẽ thành cái kết đau thương.
.
10.
Mạnh Tam vẫn nhớ rõ tên của chàng trai: Tả Ấm Hòa. Lúc còn trẻ, gã từng nghe Tả Lệ nhắc vài chuyện phong lưu của anh ta.
Nhưng những chuyện đó, Mạnh Tam chỉ tin một nửa. Dù sao Tả Lệ vốn mang đầy thành kiến với cha nuôi hắn, trong đầu lúc nào cũng cho rằng cha nuôi từng “có quan hệ” với hết thảy đàn ông trên đời, cực đoan đến mức điên rồ. Nếu tin hết, há thành kẻ ngu ngốc sao?
Tả Lệ từng kể, khi còn trẻ, Tả Ấm Hòa vốn lười biếng, chẳng buồn quản lý cả cơ nghiệp to lớn của Tả gia, mọi việc lớn nhỏ đều giao hết cho quản gia. Mà quản gia ấy, mới chính là cha ruột của Tả Lệ.
Theo lời Tả Lệ, cha hắn và Tả Ấm Hòa từng thật sự có gian tình. Bằng không, tại sao cha hắn sẵn lòng dốc hết sức lực vì Tả gia, thậm chí hầu hạ Tả Ấm Hòa như thờ phụng tổ tông?
Có lần, thuở còn bé, Tả Lệ kể hắn từng tận mắt thấy cha mình cúi xuống hôn ngón chân Tả Ấm Hòa.
Khi kể đến đó, Tả Lệ nói năng lộn xộn, vẻ mặt đầy ghê tởm. Nhưng Mạnh Tam nhìn ra, ngoài sự căm ghét, trong đó còn phảng phất cả nỗi ghen tuông âm ỉ.
.
11.
“Ai cha, anh Tả ơi, em đến thăm chú nhà đây.”
Mạnh Tam vừa cười vừa bước vào, tay xách giỏ quà cùng bó hoa tươi, trên người mặc bộ tây trang kiểu mới thời thượng nhất, trông hết sức hào hoa phong nhã. Vừa vào phòng, gã đưa quà cho kẻ hầu bên cạnh, sau tiện tay tháo mũ đưa cho con hầu. Đảo mắt nhìn sang, Mạnh Tam bắt gặp Tả Lệ đang ôm chàng trai xinh đẹp vô cùng ngồi trên đùi, đút từng thìa từng thìa cơm.
Chàng trai ấy có đôi mắt đặc biệt khiến người ta hồn xiêu phách lạc: trong mắt long lanh nước, sáng ngời, như ẩn giấu vô vàn tình ý, đủ để kéo kẻ đối diện rơi sâu vào lưới tình, chẳng bao giờ thoát ra nổi.
Mạnh Tam liếc thoáng qua vội lập tức thu mắt, cố tình giả vờ không để ý, chuyển ánh nhìn sang… cặp đùi trần của anh ta. Đ*t mẹ, sao gợi cảm thế!
Chừng ấy cũng đủ để gã hiểu vì sao bao năm nay Tả Lệ vẫn chẳng thể dứt nổi người này.
Mạnh Tam hắng giọng, nói: “Chào chú! Tôi là Mạnh Tam, bạn của Tả Lệ.”
Đây là lần đầu tiên Mạnh Tam chính thức diện kiến Tả Ấm Hòa, trước đây từng nhìn thoáng qua từ xa.
Nhưng Tả Ấm Hòa không đáp lời, hơi hé đôi môi mềm mại, nhưng chẳng phát ra được âm thanh nào.
Mạnh Tam hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn Tả Lệ dò hỏi.
Mặt Tả Lệ lạnh tanh, nói cộc lốc: “Đầu óc em ấy hỏng rồi, không nói được.”
“Hả…?” Mạnh Tam sửng sốt, nét mặt hiện vẻ khó hiểu, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ Tả Lệ thật sự khiến người ta thành ra thế này?
Thoáng nghi hoặc ấy thôi cũng đủ khiến Tả Ấm Hòa giật mình sợ hãi. Chàng run lên, nép sâu hơn vào ngực Tả Lệ, ngay cả cơm cũng chẳng buồn ăn, như con thiên nga trắng yếu ớt hậm hực tuyệt thực.
Tả Lệ cau mày, trừng mắt lườm Mạnh Tam, giọng bực bội: “Ông đây phải dỗ mãi em ấy mới chịu ăn, mày đến đây phá đám?!”
“Tao quấy rối gì đâu?” Mạnh Tam thở dài, chẳng buồn tranh cãi, đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh, chống cằm chán nản, tiện tay cầm quả lê nhấm nháp.
Gã vừa ăn, vừa liếc thân thể Tả Ấm Hòa: hơn ba mươi tuổi mà da dẻ vẫn trắng mịn, chỉ cần chạm nhẹ chắc cũng mềm mại như nước… Yết hầu gã hơi động, khiến trong lòng Mạnh Tam nổi lên nỗi niềm khó nói thành lời…
.
12.
Tả Ấm Hòa thoạt như con đà điểu rúc vào ngực Tả Lệ trong chốc lát, thấy chẳng còn gì thú vị, lại ngẩng đầu lên, hơi lắc lắc rồi hắt xì một cái. Ngay sau đó, chàng được Tả Lệ đưa khăn giấy lau mũi.
Giọng Tả Lệ lúc ấy dịu dàng hiếm hoi, khàn khàn nhưng êm tai: “Xì mạnh vào.”
Hàng mi dài của Tả Ấm Hòa run nhẹ như cánh bướm, chàng làm theo, sau đó bị Tả Lệ nhéo nhẹ chóp mũi đến đỏ ửng lên.
Tả Lệ nhìn chàng, trong lòng thấy vô cùng đáng yêu, cũng vì thế mà yên tâm hơn — yên tâm đến mức chẳng cần giấu giếm thứ tình cảm méo mó của mình nữa. Thấy cha nuôi lúc này ngoan ngoãn như vậy, hắn bỗng cúi đầu hôn mạnh lên môi chàng, âm thanh vang khẽ: “Chụt.”
Tả Ấm Hòa bây giờ còn là đứa ngốc, bắt chước cũng chẳng giống, chỉ biết nghiêng người áp sát, đưa đầu lưỡi đỏ hồng liếm khẽ lên má Tả Lệ, chạm chạm, liếm liếm, như chú mèo nhỏ tò mò, nhẹ nhàng ve vuốt.
Động tác ấy vừa ngây dại, vừa khêu gợi đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Thế nên, đầu lưỡi Tả Ấm Hòa rất nhanh bị môi răng Tả Lệ bắt được, nuốt trọn, bàn tay to ấn sau gáy Tả Ấm Hòa hôn sâu mười phút, hôn Tả Ấm Hòa đến hai tay hai chân rệu rã. Dường như chàng trai chịu không nổi vùng vẫy muốn hít thở, nhưng không đả động được Tả Lệ tý nào, đôi tay nhanh chóng bị tóm gọn, trói chặt ra đằng sau phía trên b.ờ m.ông vểnh tròn trịa.
Không sai, Mạnh Tam tự mình cúi đầu liếc đồng hồ, đếm rõ ràng — vừa tròn mười phút.
—— Đ*t mẹ, đến lúc tách ra, nước miếng còn vương thành sợi chỉ bạc!
Mạnh Tam vừa thấy ghê tởm, vừa thấy trong bụng nóng bừng, lửa d.ục v.ọng như muốn bùng cháy. Gã nhất thời hơi đứng ngồi không yên, muốn tìm ai đó mà… trút bớt.