Nhật Ký Sủng Thê Của Vượng Tài

Chương 1



1

 

Ta mang tâm tình thấp thỏm xuống núi rèn luyện, vậy mà lại không gặp nổi một kẻ đồng nam nào.

 

Suốt ngày đầu váng mắt hoa, suýt nữa thì đói mà c.h.ế.t mất x.á.c!

 

May mà phu nhân nhà họ Lâm có lòng tốt, nhặt ta về nuôi dưỡng.

 

Từ đó trở đi, ta liền trở thành nha hoàn bên cạnh Lâm phu nhân.

 

Đêm Thượng Nguyên, ta thắp đèn ở Vân Lâu, làm kinh diễm cả một vùng Giang Nam.

 

Ngay cả vị thế tử cao quý thanh lãnh nhất kinh thành, mỗi khi ghé Giang Nam đều sẽ gọi ta đến bầu bạn.

 

Mỗi lần hắn rời đi, ta đều lưu luyến si mê, quấn quít chẳng nỡ rời xa.

 

Hắn trêu ta rằng: "Đúng là một tiểu yêu tinh dính người, đáng tiếc ngươi xuất thân hèn mọn, gia chỉ có thể nuôi ngươi ở Lâm phủ, chẳng cách nào mang ngươi về kinh thành."

 

Ta cũng chẳng hiểu hắn lải nhải gì cái chuyện thân phận địa vị.

 

Ta chỉ biết, hắn vừa đi là lại biệt tích mấy tháng, còn ta thì lại phải nhịn đói.

 

Gặp được một đồng nam cực phẩm, quả thật không dễ dàng gì.

Hồng Trần Vô Định

 

Sư phụ từng nói, nếu ta gặp được đồng nam cực phẩm, thể chất Thánh nữ sẽ tự khắc được đánh thức.

 

Lần đầu nhìn thấy Thẩm Minh Chương.

 

Ta liền ngửi được một mùi hương thanh ngọt, thèm đến nỗi nước miếng ròng ròng.

 

Dù hắn mặc kín đến đâu.

 

Ta vẫn cảm nhận được thân thể săn chắc cường tráng kia.

 

Dưới lớp y phục dày cộp là tám múi cơ bụng, cả dã thú nhỏ nơi hạ thân được che bởi lớp quần lót kia…

 

Đều không thoát khỏi con mắt của ta!

 

Mỗi lần Thẩm Minh Chương rời đi, ta lại chạy ra ngoài tìm đồng nam.

 

Xấu quá thì thôi.

 

Lùn quá thì thôi.

 

Đen quá cũng thôi.

 

Hu hu, chọn tới chọn lui, vẫn là Thẩm Minh Chương hợp khẩu vị nhất!

 

2

 

Ta hồn bay phách lạc quay về phủ.

 

Vừa bước chân qua cửa, đã nghe người trong viện bàn tán: Thẩm Minh Chương trở về rồi!

 

Ta lập tức xách váy, chạy như bay về phía Minh Viên.

 

Từ xa xa, đã thấy Thẩm Minh Chương đứng dưới giàn tường vi.

 

Hắn khoác một thân trường bào màu xanh biếc, đẹp đến nao lòng.

 

Ta nhào tới, bổ nhào vào lòng hắn, hai chân quặp lấy eo hắn.

 

Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị ta hôn lấy.

 

Hắn dựa vào tường, ngửa đầu, để mặc ta tham lam chiếm đoạt.

 

Nhưng hôn tới hôn lui, ta dần phát hiện ra có điều kỳ lạ.

 

Ta buông hắn ra, vòng tay ôm lấy cổ hắn, chăm chú đánh giá lại từ đầu đến chân.

 

Rồi còn ghé tai hắn mà ngửi ngửi.

 

Không sai được đâu, Thẩm Minh Chương có mùi lạ.

 

Trên người hắn có một mùi hương hoa rất nhạt rất nhạt.

 

Tựa như bị người khác đánh dấu rồi vậy.

 

Ta sờ sờ mái tóc hắn, cọ cọ mặt hắn, khẽ thở dài.

 

Thật đáng thương quá mà.

 

Khó khăn lắm mới đợi được Thẩm Minh Chương trở lại Giang Nam, vậy mà vẫn không được ăn no bụng.

 

Thẩm Minh Chương bế ta về phòng.

 

Hắn cười thấp giọng bảo: "Nhớ ta đến vậy sao?"

 

Ta rưng rưng nước mắt nhìn hắn, gật đầu lia lịa.

 

Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi.

 

Ai mà cam tâm sống cảnh đói ăn quanh năm?

 

Thẩm Minh Chương nắm lấy tay ta, suy nghĩ một lúc mới nói:

 

"Lần này ta đưa vị hôn thê về Giang Nam du ngoạn, không tiện ở lại qua đêm với nàng thường xuyên."

 

À, thì ra đã đính hôn rồi, trách sao mùi vị lại đổi khác.

 

Ta đẩy hắn ra, mất hết hứng, chẳng buồn mở miệng.

 

Hắn tưởng ta đang giận dỗi, bèn dỗ dành:

 

"Ngoan nào, tiểu thư nhà họ Ninh là người nổi tiếng hiền thục đoan trang. Đợi sau khi ta thành thân, sẽ đưa nàng về kinh thành. Nàng ấy rộng lượng, nhất định sẽ không làm khó nàng."

 

Ái chà, Thẩm Minh Chương sao càng ngày càng đáng ghét vậy?

 

Ta không chịu nổi nữa, giơ chân đá hắn một cái, bực bội nói:

 

"Tránh ra xa một chút! Ta không muốn dây dưa gì với kẻ đã đính hôn."

 

Thẩm Minh Chương lập tức sa sầm nét mặt, nén giận quát lớn:

 

"Nàng có biết không, ta vì muốn rước nàng vào Thẩm gia làm thiếp, đã phải chịu gia pháp hay không? Chẳng lẽ nàng còn vọng tưởng làm chính thê?"

 

Hắn gào to đến mức làm tai ta ong ong đau nhức.

 

Ta vốn đã đói, nghe thế lại càng khó chịu, nước mắt lưng tròng rơi lã chã.

 

Thẩm Minh Chương đưa tay định lau nước mắt cho ta, nhưng rồi lại rút về giữa chừng.

 

Hắn lùi lại hai bước, lạnh lùng nói:

 

"Đừng có suốt ngày làm bộ làm tịch như tiểu thư khuê các, ta chẳng chịu nổi cái kiểu đó đâu."

 

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, mắt đỏ hoe hỏi: "'Làm bộ làm tịch' là ý gì vậy?"

 

Ta ít học, Thẩm Minh Chương cứ nói toàn những lời ta không hiểu.

 

Hắn hít sâu một hơi, lại lùi thêm mấy bước, cố chấp nói:

 

"Lúc này lại định dùng mỹ nhân kế à? Vô dụng thôi! Không lạnh nhạt với nàng vài bữa, nàng sẽ chẳng biết trân trọng ta là thế nào!"

 

Ồ, câu này ta hiểu.

 

Ta vui vẻ giơ tay đếm:

 

"Ta nhớ rồi ta nhớ rồi! Mùa thu năm ngoái, chàng cởi áo lót lên khung đỡ làm đệm, bế ta chơi đu trong hoa viên là vui nhất. Còn nữa, lần mình đi thuyền trên Liên Hồ cũng hay lắm. Còn có…"

 

Ấy?

 

Vừa đếm xong, mới phát hiện Thẩm Minh Chương hình như cũng chẳng có gì đặc biệt.

 

Số lần thì ít, chất lượng cũng không cao.

 

Nếu không phải do khan hiếm người quá, ta đã sớm đá hắn đi rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Minh Chương nhìn ta, nhìn môi ta, hít thở rồi lại thở dài.

 

Hắn lùi mãi, lui tới tận cửa phòng.

 

Trước khi đi, còn để lại một câu:

 

"Nàng tự ngẫm lại đi! Biết sai rồi thì bảo người đến báo cho ta một tiếng!"

 

Rồi vung tay áo bỏ đi, không quay đầu lại.

 

3

 

Lần này Thẩm Minh Chương đúng là đã quyết tâm lạnh nhạt với ta.

 

Mười ngày liền, hắn không thèm đoái hoài đến ta lấy một lần.

 

Nghe nói hắn đưa vị hôn thê đi khắp nơi du ngoạn, tiêu d.a.o nhàn tản vô cùng.

 

Cả Lâm phủ đều tỏ vẻ thương hại ta, nghĩ ta đã thất sủng rồi.

 

Ta nằm bò trên tảng đá lớn bên hồ, than thở mãi không thôi.

 

Đồng nam, đồng nam cực phẩm rốt cuộc ở đâu chứ!

 

Nếu không được ăn đồng nam cực phẩm, cái cảm giác đói khát như hình với bóng kia sẽ cứ quấn lấy ta không tha.

 

Làm gì cũng không có sức.

 

Lâm phu nhân hấp tấp chạy đến, tức giận vỗ trán ta, nghiến răng nói:

 

"Chỉ là mất một nam nhân thôi, đáng để ngươi rầu rĩ thế này sao?"

 

Ta dựa đầu vào vai phu nhân, đói đến nỗi không còn cả sức để nói.

 

Bà càng thêm xót xa.

 

Lâm phu nhân nhẹ giọng khuyên ta:

 

"Ngươi ấy mà, là trời sinh yêu nghiệt, nam nhân nào nhìn thấy cũng phải hồn xiêu phách lạc. Có điều dùng sắc hầu hạ người, rốt cuộc không phải kế lâu dài. Ngươi vẫn nên nhân lúc còn trẻ tuổi, tìm một kẻ có quyền có thế để nắm chặt trong tay."

 

Ta níu tay áo bà, làm nũng:

 

"Ta mới vừa tròn mười chín, thời xuân sắc còn dài. Mười năm sau, ta vẫn xinh đẹp như xưa, nhưng nam nhân ấy chưa chắc đã còn quyền thế đâu."

 

Lâm phu nhân thở dài:

 

"Ngươi nói cũng không sai. Nay thiên hạ loạn lạc, hôm nay c.h.ế.t một vị hầu gia, mai lại c.h.ế.t một vị đại tướng, công danh phú quý suy cho cùng cũng chỉ là bụi trần."

 

Bà không nói thêm nữa, quay sang nhắc đến chính sự.

 

Vị hôn thê của Thẩm Minh Chương cũng đã dọn vào Lâm phủ.

 

Phu nhân sợ ta gây chuyện, cần làm ra vẻ một chút, nên định đưa ta đến tiểu viện Du Sơn dưới chân núi phía sau để an trí một thời gian.

 

Nơi ấy sát lưng núi, vắng vẻ thanh tịnh.

 

Nghe xong, ta uất ức nói: "Nơi đó muỗi nhiều, giường lại cứng, ta không muốn đi đâu."

 

Lần này Lâm phu nhân đã hạ quyết tâm.

 

Bà giả vờ nghiêm khắc quở mắng ta một trận, rồi sai người dẫn ta đi.

 

Ta bước đi ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần, lưu luyến không rời.

 

Lâm phu nhân thở dài nói:

 

"Cái đứa này... nhốt nó thì nhốt, nhưng tổ yến, canh sâm, điểm tâm mỗi ngày vẫn phải đưa đầy đủ. Y phục, trang sức cũng không được thiếu."

 

Ta chớp chớp mắt nhìn bà, cảm động đến mức nước mắt lưng tròng.

 

Ta nhào tới ôm lấy phu nhân, làm nũng: "Phu nhân, ta thật sự rất thương người."

 

Bà đẩy ta ra, liên tục thở dài: "Đi đi đi, cái đồ chuyên đến đòi nợ!"

 

Ta vui như mở hội, vừa nhảy vừa chạy đến tiểu viện Du Sơn chịu phạt.

 

Sau lưng, Lâm phu nhân còn không quên gọi theo:

 

"Không được kén ăn! Không được ngủ trong bụi hoa! Ê ê ê! Đi cho đàng hoàng! Không được múa trên lan can!"

 

Vừa bước vào tiểu viện Du Sơn.

 

Một làn gió mang theo hương thơm lạnh lẽo thoảng qua.

 

Tựa như tuyết liên (một loại thảo dược quý hiếm) nơi Thiên Sơn, ngọt ngào mà lại mang theo chút khí lạnh băng sương.

 

Tai ta nóng bừng lên.

 

Ở đây lại giấu được một cực phẩm đồng nam!

 

Ta kìm nén nỗi kích động trong lòng, hỏi ma ma bên cạnh:

 

"Ma ma, ai ở đây vậy?"

 

Ma ma ngạc nhiên đáp:

 

"Không ai cả, từ khi tam thiếu gia nhận tổ quy tông trở về kinh, nơi này bỏ trống đã nhiều năm rồi."

 

Ta càng thêm phấn khích.

 

Tốt quá rồi! Là trộm.

 

Nếu để ta bắt được, không trừng phạt cho ra trò mới lạ!

 

4

 

Ta tìm thấy tên trộm kia ở suối sau núi.

 

Hắn mặc một bộ y phục tuyết lụa, nằm bất động trong làn nước, trông như trúng độc.

 

Dung mạo trầm tĩnh, lạnh lẽo tựa băng tuyết.

 

Bên bờ suối có mấy t.h.i t.h.ể mặc hắc y, làm đám hoa ven bờ bị giẫm nát nhầy nhụa, bẩn thỉu vô cùng.

 

Ta bịt mũi, rón rén vòng qua.

 

Chỉ sợ váy dính máu, dơ c.h.ế.t đi được.

 

Vừa mới đến gần tên trộm, sau lưng liền truyền đến một luồng sát khí.

 

Một thanh đao sượt qua tai ta.

 

Ta hiếu kỳ quay đầu nhìn lại.

 

Một người đứng đằng sau, trừng mắt nhìn ta đầy kinh ngạc: 

 

"Ngươi tránh được đao của ta?"

 

Ta nhìn sợi tóc rơi trên vai, uất ức nói: "Ngươi làm gãy tóc ta rồi, phải xin lỗi ta."

 

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt ta, hai mắt phát sáng, thèm thuồng nhỏ dãi:

 

"Không ngờ trong rừng núi sâu thẳm lại có mỹ nhân tuyệt sắc như thế."

 

Tên đáng ghét thối tha.

 

Ta chẳng ưa nổi.

 

Ta chống cằm, lười nhác nói: "Đừng lại gần, ngươi dơ lắm."

 

Hắn cười hề hề, bước lên một bước.

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai mắt hắn nổ tung, thất khiếu chảy máu, ngã vật xuống đất mà chết.

 

Ta giật mình kêu một tiếng, sợ hắn ngã trúng người ta.

 

Hắn ngã vào dòng suối, nước b.ắ.n tung tóe.

 

Ta lầm bầm một câu: "Vô lễ, không chịu xin lỗi, lại còn không nghe lời."